Chương 181: Bọn Họ Hào Phóng Lắm
Chương 181: Bọn Họ Hào Phóng LắmChương 181: Bọn Họ Hào Phóng Lắm
Bà ta xách túi xách lên đi ra đến cửa, bàn tay vừa mới nắm vào tay cầm lại quay người nhắc nhở Tô Niệm Tinh: "Chuyện này không được nói cho bất cứ ai khác."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Yên tâm, miệng tôi rất kín."
Bà Hà hài lòng thỏa mãn rời đi.
Chớp mắt cái, [Tuần San Nhanh] số mới nhất đã xuất bản, Tô Niệm Tinh mua một tờ ngồi trên xe buýt hai tâng đọc, nhìn thấy bức ảnh của mình được đăng bên trên sẽ cười một tiếng. Đây cũng được coi là lần đầu tiên cô được lên trang bìa tạp chí, đúng là một chuyện tốt đáng được ghi nhớ.
Buổi tối sau khi tan làm, cô đi mua mười mấy tờ báo ở sạp báo, đây là phòng ngừa năm sau, đượi khi các phóng viên đều quên hết chuyện này rồi, cô lại có thể lấy ra để nhắc nhở bọn họ rằng lúc đầu mình xem bói chuẩn bao nhiêu, chỉ cần vừa nghĩ đến vẻ mặt khó tin của quần chúng là cô lại cảm thấy đã ghiền rồi.
Bà A Hương thấy cô cứ cười như vậy miết: "Có chuyện vui gì sao? Sao trông hào hứng như vậy?”
Tô Niệm Tinh nói lại những lời trong lòng mình cho bà ta nghe, làm bà A Hương cười không ngừng được, chỉ là có hơi tiếc nuối vì hiện tại không thể trông thấy viễn cảnh ấy.
"Sức ảnh hưởng của [Tuần San Nhanh] vẫn quá nhỏ, cháu xem, chẳng có ai thèm thảo luận về chuyện này cả, bọn họ đều đang mải đọc tin đồn ngoại tình của minh tinh lớn."
Tô Niệm Tinh gãi đầu, đúng là như vậy thật. Tối hôm qua có một minh tinh lớn ngoại tình bị chụp được, buổi sáng cô ngồi trên xe buýt còn nghe thấy bọn họ đang thảo luận về chuyện này chứ cũng không có hành khách nào thảo luận về [Tuân Sách Nhanh] hết, muốn dẫn đến cơn chấn động thì chỉ có thể đợi một khắc lời tiên tri ứng nghiệm kia thôi, còn bây giờ việc cô cần phải làm là từ từ chờ đợi.
Mấy ngày tiếp theo đó, Tô Niệm Tinh liên tục xem bói cho các phú bà, yêu cầu của bọn họ khá là đơn giản, phần lớn đều là xem sự nghiệp giúp con trai và nhân duyên cho con gái.
Phần lớn xem ra được đều không phải chuyện khẩn cấp gì cả, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng không có cách nào nghiệm chứng cho nên cho dù cô đã tạo dựng danh tiếng ở trong giới phú bà rồi nhưng lại không làm nên cơm cháo gì được.
Tiền thật sự có thể giải quyết được đại đa số phiền phức, ví dụ như đều là đàn ông ngoại tình như nhau, nhưng phần lớn các bà vợ của phú hào đều sẽ chọn nhẫn nhịn, còn vợ của người bình thường vừa không có tiền vừa không có tình yêu, số lớn người đều sẽ không chịu nhịn.
Rắc rối mà bọn họ gặp phải cũng ít nên Tô Niệm Tinh cũng chẳng có đất dụng võ. Nhưng mấy phú bà này lại vô cùng hào phóng, cô ở đường Paterson xem bói một quẻ là năm trăm đô la Hồng Kông, nhưng mấy phú bà này chỉ thuận tay một cái đã móc ra mấy nghìn, hơn vạn rồi, rất ít khi nào thấp hơn một nghìn.
Ngoại trừ vậy ra, phần lớn bọn họ đều sẽ phái xe sang đến đây rước cô tới một nhà hàng nào đó, cô có thể nếm thử được rất nhiều món ăn trong xã hội thượng lưu Hương Giang.
Đến ngay cả bà A Hương cũng nói gần đây cô đã béo ra một vòng: "Mấy hôm nay thu nhập của cháu rất không tồi đấy chứ?" Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Bọn họ hào phóng lắm, nhưng ăn cơm chúng với bọn họ chúa cũng tốn không ít."
Mấy phú bà này toàn đến các nhà hàng cao cấp, mà mấy nhà hàng này lại chuyên coi thường khinh bỉ người cho nên phải ăn mặc chỉnh trang một chút. Cũng vì thế mà Tô Niệm Tinh không thể không tốn tiền mua hai bộ đồ hàng hiệu.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh tiêu tiền đến rụng rời tay nhưng kiếp này lại vì mua hai bộ đồ mà canh cánh trong lòng, nói ra ngoài ai thèm tin chứ.
Bà A Hương rất muốn thông cảm cho cô nhưng thật sự không có cách nào thông cảm nổi, ăn đồ ăn ngon, lại kiếm được rất nhiều tiền, mua có hai bộ đồ thì đã làm sao?
Bà A Hương chuyển chủ đề nói với cô một chuyện: "Tối qua lúc cháu còn chưa tới đây xem bói ấy, bên này đã xảy ra một chuyện, cháu còn nhớ cô Tưởng Mộng Vân kia không?"
Đương nhiên là Tô Niệm Tỉnh còn nhớ rồi, đây chính là cô gái trẻ đầu tiên đã giết ngược lại chồng mình cơ mà, nếu như Thẩm Huệ Tây có một phần tâm cơ này của cô ta thì cũng không đến mức bị chồng bắt nạt thảm như vậy.
Cô nghi ngờ hỏi: "Cô ta làm sao ạ? Có phải đã đẻ rôi không?"
Bà A Hương võ bàn tay một cái, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Sắp đẻ rồi nhưng vẫn chưa đến tháng sinh. Mấy hôm trước cô ta qua đây thu tiền thuê nhà.”