Chương 218: Không Sao Đâu
Chương 218: Không Sao ĐâuChương 218: Không Sao Đâu
Tô Niệm Tinh không nói với bà ta chuyện mình đã giúp bọn họ xem bói mà chỉ nói có một cậu ấm nhà giàu bị bắt cóc, giám sát Lương đi giải cứu nhưng cậu ấm đã bị thương, bọn họ bị cấp trên khiển trách.
Bà A Hương tức giận bất bình: "Cảnh sát giải cứu được người đã là tốt lắm rồi, bị thương thôi chứ có mất mạng đâu, cấp trên kiểu gì vậy không biết!"
Tô Niệm Tinh võ vào vai bà ta, ra hiệu cho bà ta về trước: "Ngày mai còn phải chuẩn bị mua nguyên liệu nấu ăn nữa, bà mau về đi ạ”"
Bà A Hương liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Cháu cũng về sớm một chút nhé."
Tô Niệm Tinh tiễn bà ta ra ngoài, sau khi trở về cô lại đọc sách thêm một lúc, xác nhận không còn khách tới quán nữa mới trở về nhà ngủ.
Cô cho rằng khoảng thời gian sắp tới quán ăn của mình sẽ lại chào đón một đợt cao điểm nữa, sẽ có vô số người tới tìm cô xem bói, dù sao thì hôm qua cũng đã xảy ra một vở hài kịch nhảy lầu cơ mà, nhưng rõ ràng cô đã đánh giá thấp uy năng của vụ bắt cóc tống tiền rồi.
Ngày hôm sau, gần như đầu đề trang nhất của các tờ báo lớn nhỏ đều đăng tin đại thiếu gia nhà họ Hà bị bắt cóc, rõ ràng là thị dân Hương Giang càng cảm thấy hứng thú với ân oán hào môn hơn.
Hà tiên sinh chửi đội cảnh sát vô năng ngay trên báo chí, nhưng bộ phận quan hệ công chúng vì cứu vãn tôn nghiêm cho đội cảnh sát nên đã triệu tập truyền thông và nói rõ ràng lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc một lượt.
Sở dĩ nguyên nhân không bắt được bọn bắt cóc là vì Hà tiên sinh luôn một mực từ chối, không thể cung cấp thông tin hữu hiệu cho đội cảnh sát Hương Giang, ngược lại còn ngăn cản bọn họ điều tra bọn bắt cóc, nếu như Hà tiên sinh có thể chủ động hợp tác với bên cảnh sát thì đại thiếu gia cũng sẽ không bị thương.
Đội cảnh sát có cơ sở vững chắc, dù sao thì bọn họ có thể dựa vào năng lực của bản thân, trong vòng ba ngày đã điều tra ra vị trí của bọn bắt cóc.
Lần này, thị dân Hương Giang cũng cảm thấy đội cảnh sát đã cố gắng hết sức rồi, một lần nữa lại nâng cao được uy tín của đội cảnh sát trước mặt quần chúng.
Sau khi Tô Niệm Tinh đọc xong tờ báo thật lâu không nói được gì.
Bà A Hương thấy cô ngây người còn tưởng cô đang buồn bã vì mình không thể lên được đầu đề trang nhất, vì thế mới an ủi cô: "Không sao đâu cháu, hiệu quả ở trang thứ hai cũng vẫn tốt như vậy mà.
Trước đây chuyện cháu cho anh Hổ một lời tiên tri cũng lên trang hai mà. Lúc ấy có rất nhiêu khách tìm tới. Tuy rằng phần lớn người đều không nỡ bỏ tiền ra xem quẻ nhưng lần này chúng ta đã khác hẳn, có tiểu long bao rồi chắc chắn sẽ không để bọn họ ra về tay không."
Có rất nhiều truyền thông đều đưa tin vê chuyện Trương Mãn Khang nhảy lầu, có tờ báo còn đăng tải bản tin phỏng vấn độc quyền về Tô Niệm Tinh, cũng có bên phỏng vấn Trương Phúc Hỉ và Hứa Thuận Bình.
Hai người này đều ra sức chửi Tô Niệm Tinh là kẻ lừa đảo, nhưng khi hỏi đến chuyện Trương Phúc Hỉ có khuynh hướng bạo lực gia đình hay không thì ông ta lại ấp úng. Hứa Thuận Bình thì lại ra sức gào khóc, cuối cùng còn cho thấy các vết thương cũ của mình.
Thông qua sự đồng ý của bà ta, truyền thống đã chụp ảnh, từ các vết thương đó mà xét thì bà ta bị bạo lực gia đình cũng không phải chỉ ngày một ngày hai thôi đâu. Bài văn được viết cũng coi như công chính, không hề bôi đen cô.
Nhưng Tô Niệm Tinh thật sự không phải vì chuyện mình không thể lên được đầu đề trang nhất mà không vui, cô chỉ cảm thấy mình nên đến nhà họ Hà để thăm đại thiếu gia, vì nói thế nào thì trước đấy cô còn lo lắng cho đối phương, bây giờ người đã không sao cả rồi, giờ cô quay lại hỏi thăm, từ đầu đến cuối mới không bị người nghi ngờ.
Nhưng nhà họ Hà xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn đang loạn như cào cào, cô đi hỏi thăm đối phương cũng không phải là một cơ hội tốt, sắp có khách ghé quán rồi, cô vẫn nên tranh thủ làm ăn trước đã.
Giống như bà A Hương đã dự đoán trước, hôm nay khách hàng tới cửa tiệm nhiều hơn hôm qua không chỉ gấp đôi, có rất nhiều người đọc báo mà tìm tới.
Có đôi khi, sở dĩ thời sự có thể dẫn tới các thảo luận không phải bởi vì nó ly kỳ bao nhiêu, mà vừa vặn là vì nó xảy ra ngay bên cạnh mấy người xung quanh này, có thể khiến họ sinh ra cộng hưởng.
Có vài vị khách hỏi ý kiến của Tô Niệm Tinh: "Cha tôi cũng bạo lực gia đình, mẹ tôi cũng bị chính ông ta đánh chết, sau khi ông ta ra khỏi tù vẫn chứng nào tật nấy. Đại sư, liệu có một ngày nào đó ông ta cũng đánh chết cả tôi luôn không?”