Chương 223: Năng Lực Của Hai Đứa Con Trai Khác Của Tôi Không Được Sao
Chương 223: Năng Lực Của Hai Đứa Con Trai Khác Của Tôi Không Được SaoChương 223: Năng Lực Của Hai Đứa Con Trai Khác Của Tôi Không Được Sao
Nếu như là trước kia, Tô Niệm Tinh chắc chắn sẽ nói "tương lai, Hà thị sẽ phá sản" nhưng bây giờ cô đã học khôn rồi, không thể nói quá thẳng thắn mà phải uyển chuyển một chút.
Bà Hà thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Hà tiên sinh thì lại trâm ngâm một lúc rồi gật đầu, sau đó đi vào phòng bệnh thăm con trai cả.
Bà Hà nhét bao lì xì một vạn cho Tô Niệm Tinh: "Thật sự cảm ơn cô quá, đại sư.”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Những lời vừa rồi không phải tôi cố tình nói giúp cho Hà Gia Tuấn mà đều là đang nói thật cả, cho nên vẫn phải từ từ trấn an anh ta đi.
Bà Hà sững sờ: "Năng lực của hai đứa con trai khác của tôi không được sao?"
Tô Niệm Tinh có gì nói nấy: "Thiên phú của bọn họ không bằng con trai cả của bà."
Bà Hà có chút đăm chiêu.
Tô Niệm Tinh quay về quán ăn.
A Trân nói với cô rằng có vị khách muốn xem bói, đã đợi hơn một tiếng rồi.
Xem chừng đối phương có chuyện gấp, Tô Niệm Tinh thuận theo hướng mà A Trân chỉ mà nhìn qua, chỉ trông thấy một cô gái trẻ mặc toàn hàng hiệu, đeo túi xách đắt tiền, trang điểm rất tinh tế đang ngồi ở vị trí gân sát cửa sổ.
Trong nét mặt của cô ta mang theo vài phần quyến rũ, đôi mắt sâu như hồ thu lại tràn đầy linh khí, làn da cũng căng tràn mịn màng, dáng người lả lướt duyên dáng, một mái tóc hơi xoăn nhẹ giống như tảo biển dày dặn lại càng khiến cô ta có thêm vài phần quý khí.
Cô ta còn có một cặp chân đẹp thon thả, lúc ngồi xuống, hai chân chụm lại nghiêng sang một bên, kéo dài tỷ lệ cho đôi chân hơn. Lúc hút trà sữa, cử chỉ của cô ta rất nhã nhặn, giống như thứ đang nếm không phải là trà sữa mà là sơn hào hải vị vậy.
Ánh mắt của những người đàn ông ngồi bàn khác đều vô tình cô ý rơi lên người cô ta nhưng cô ta lại hoàn toàn không để tâm đến, có lẽ là đã sớm quen với việc hưởng thụ ánh mắt ái mộ của quần chúng rồi.
Tô Niệm Tinh cầm các loại đồ nghề dùng để xem bói tới rồi ngồi xuống đối diện với cô ta: "Chào cô, tôi là Tô Niệm Tinh, phụ trách xem bói."
Cô gái trẻ đặt cốc trà sữa đã uống được hơn nửa xuống, nở nụ cười: "Tôi nghe nói cô rất am hiểu bói nhân duyên, cô bói giúp tôi một quẻ nhé."
Cô ta tiện tay rất ví tiên ra khỏi chiếc túi xách hàng hiệu rôi móc ra mười tờ tiên từ trong đó, đẩy qua chỗ Tô Niệm Tinh: "Tôi muốn bói xem khi nào thì mới có thể viên mãn cùng bạn trai."
Tô Niệm Tinh gật đầu, ra hiệu cho cô ta viết một chữ.
Cô gái trẻ cầm lấy bút rồi viết một chữ lên giấy, lớn lên xinh đẹp như vậy nhưng chữ lại như gà bới, vừa nhìn đã biết là lúc đi học không chăm chỉ luyện viết rồi.
Tô Niệm Tinh nhìn con chữ rồi lại lấy tiền đồng ra bắt đầu xem bói. Khách khứa ở những bàn khác nhìn thấy một màn này cũng bị khơi dậy sự hứng thú, đồng loạt nghển cổ tới xem.
Tô Niệm Tinh ném sáu lần quẻ rồi lại bấm ngón tay tính toán nửa ngày, miệng thì lẩm bẩm thì thầm gì đó rất lâu, cuối cùng cũng tính ra được kết quả, cô lắc đầu thở dài.
Trong lòng cô gái trẻ thấp thỏm: "Sao vậy? Tôi không thể được như ý nguyện hay sao?"
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh: "Cô chắc chắn muốn tôi nói ra ở đây chứ?"
Cô gái trẻ cũng để ý thấy ánh mắt hoặc quan sát hoặc nhòm ngó của người xung quanh nhưng xưa nay cô ta không để ý đến mấy người đàn ông này mà chỉ vội giục Tô Niệm Tinh mau giải thích.
Tô Niệm Tinh nhìn bộ dáng hoàn toàn không để ý đến này của đối phương, cũng không tiện vòng vo tam quốc nữa mà đáp: "Người đàn ông mà cô muốn lấy này đã có vợ rồi, ông ta sẽ ly hôn với vợ mình để lấy cô, nhưng..."
Cô gái trẻ nhoẻn miệng cười, giống như băng tuyết tan chảy vào đầu xuân khiến đám đàn ông trong quán ăn đồng loạt hoảng hốt, nhưng cô ta lại nhanh chóng bị chữ "nhưng mà" thu hút, nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tỉnh: "Sao nữa?"
"Nhưng trong mệnh của anh ta không có tài phú, cũng không có nhà mẹ vợ giúp đỡ cho nên chuyện làm ăn nhanh chóng trượt dốc không phanh." Tô Niệm Tinh nhìn đối phương với vẻ thương hại.
Cô gái trẻ thu lại nụ cười trên gương mặt mình: "Không thể nào như vậy được, anh ấy kinh doanh lợi hại như vậy, làm sao có khả năng không phát tài được chứ."
Sở dĩ cô ta không tìm cậu ấm nhà giàu mà tìm một người đàn ông giàu có còn lớn tuổi hơn cả cha cô ta không phải cũng chỉ vì sợ đối phương là một tên phá gia chi tử, đợi khi cô ta hoa tàn ít bướm rồi, tiền tài đầu sẽ hết sạch hay sao?
Không ngờ "phú ông” mà cũng có cả giả luôn.