Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Cô Xem Bói Có Gặp Được Chuyện Gì Thú Vị Không?

Chương 234: Cô Xem Bói Có Gặp Được Chuyện Gì Thú Vị Không? Chương 234: Cô Xem Bói Có Gặp Được Chuyện Gì Thú Vị Không?Chương 234: Cô Xem Bói Có Gặp Được Chuyện Gì Thú Vị Không?

Ánh mắt này và động tác này khiến cả người Tô Niệm Tinh nổi hết cả da gà, cô lùi về sau hai bước với vẻ mất tự nhiên.

Tuy rằng cô rất khâm phục sự dũng cảm dám phản kháng lại của Trương Mộng Yên nhưng đột nhiên cô ta làm ra hành động này với cô có phải hơi kỳ quái rồi không?

Trương Mộng Yên cũng không để ý đến hành động của cô mà vuốt ve bụng mình, hỏi: "Cô có thể xem cho tôi một quẻ được không, tôi muốn biết liệu đứa trẻ này có thể thuận lợi ra đời không."

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Thầy bói chúng tôi không thể xem bói cho trẻ con, vận mệnh của trẻ con thay đổi rất nhanh, chỉ cần cô bảo dưỡng cẩn thận thì đứa trẻ có thể bình an chào đời."

Trương Mộng Yên thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Tô Niệm Tinh vừa định nói lời tạm biệt và rời đi.

Có lẽ Trương Mộng Yên ở trong phòng đã quá mức nhàm chán rồi nên kiên trì muốn giữ cô ở lại.

Tô Niệm Tinh biết ơn đối phương đã giới thiệu mình vào trong giới phú bà, kiếm thêm được không ít vụ làm ăn nên cũng không từ chối.

Trương Mộng Yên thấy cô không còn hoạt bát giống như trước đây, cả người cứ ngây ra như khúc gỗ: "Cô sao vậy? Có phải đã gặp chuyện gì không vui không?”

Tô Niệm Tinh nói lại chuyện mình xem bói cho người khác nhưng lại suýt chút nữa đã hại đối phương nhảy lầu vào mấy hôm trước ra: "Gần đây tôi vẫn luôn kiểm điểm bản thân, chắc hẳn nên nói chuyện uyển chuyển một chút."

Trương Mộng Yên hiểu ra: "Một cô gái trẻ như cô quả thật nên bảo vệ bản thân cho tốt, nếu như cô gặp phải phiên phức cũng có thể tới tìm tôi, tôi có thể giúp cô."

Tô Niệm Tinh đã bị động tác vừa rồi của cô ta dọa sợ rồi, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, nếu như thật sự gặp phải chuyện thì cô thà rằng đi tìm giám sát Lương còn hơn, tuy rằng bọn họ đã làm bể vụ bắt cóc nhưng họ sẽ không tìm cô để đòi thù lao.

Trương Mộng Yên thấy cô không đáp lời còn chủ động hỏi: "Cô xem bói có gặp được chuyện gì thú vị không?”

Tô Niệm Tinh không nói về chuyện mình xem bói mà ngược lại nói chuyện đại thiếu gia nhà họ Hà bị bắt cóc.

Đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, dù sao thì báo chí cũng đăng đầy ra đấy rồi.

Trương Mộng Yên muốn bảo vệ mắt cho nên không đọc báo nhưng nghe tin đồn cũng không thành vấn đề gì.

Quả nhiên, cô ta đã bị thu hút: "Tiền buộc ba trăm triệu cơ à, cũng thật bằng lòng bỏ ra."

Cô ta chống cằm: "Hà tiên sinh lại không thiếu con trai, tại sao chịu tốn nhiều tiền như vậy chứ?”

Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi: "Đại khái là đứa con trai cả của ông ta giống ông ta nhất, những đứa con trai khác đều không có bản lĩnh thừa kế gia nghiệp của ông ta chăng."

Trương Mộng Yên hiểu ra: "Xem ra bọn bắt cóc đã nắm bắt được thông tin từ trước, nếu như người bị bắt cóc là đứa con trai khác vậy bọn họ cũng bận rộn uổng phí một phen rồi."

Góc độ này cũng khá sắc bén đấy, Tô Niệm Tinh cảm thấy với điệu bộ không thiếu gì con trai kia của Hà tiên sinh thật sự có khả năng sẽ làm ra được chuyện hy sinh đứa con trai khác.

Cũng chẳng trách nhà họ Hà lại xào xáo vị chuyện thừa kế gia sản như vậy.

Nói chuyện với Trương Mộng Yên được một lúc rồi Tô Niệm Tỉnh tạm biệt và ra về.

Về đến quan ăn, cô nghe được hàng xóm lại đang tán gẫu.

"Giảo Bà Trân nhà bên kia nhé, tối hôm qua tôi lại thấy cô ta đi cùng một người đàn ông vào trong ngõ lén lút vụng trộm, chắc chắn lại đang quyến rũ đàn ông rồi?"

Hương Giang chưa bao giờ thiếu tin đồ, xâm phạm gia cư bất hợp pháp vừa mới qua được vài ngày thì lại có tin đồn mới, chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm đã có khả năng không theo kịp tin tức rồi. ...

"Giảo Bà Trân, sao nhà cô vẫn chưa mở tiệm thế?"

Ở đầu phố náo nhiệt đường Paterson, ngoại trừ quán ăn Tô Thần Toán ra thì vẫn còn vài quán ăn khác nữa, bán đủ các loại thực phẩm khác nhau. Trong số đó có một quán ăn Đại Thành bán bánh mì dứa, dùng nguyên liệu chất lượng, khẩu vị ngon, hàng xóm đều rất thích đến quán đó ăn.

Trước đây Tô Niệm Tinh cũng đã từng ăn qua rồi, bánh mì dứa của quán anh ta vỏ xốp, vàng ươm, thơm giòn, vào miệng vừa mêm xốp vừa thơm ngọt, nhưng đối với kiểu người không thích ăn đồ ngọt như cô mà nói lại có hơi ngậy quá, thi thoảng ăn một lần còn được, chứ ngày nào cũng lấy nó ra làm bữa sáng thì cô thật sự không quen cho lắm.
Bình Luận (0)
Comment