Chương 235: Tìm Chồng
Chương 235: Tìm ChồngChương 235: Tìm Chồng
Nhưng bánh mì dứa lại chính là món ăn đặc sắc ở Hồng Kông, rất nhiều người vẫn thích ăn bánh mì dứa, gần như không hề bị tiểu long bao của quán cô ảnh hưởng đến chuyện làm ăn.
Ông chủ của quán ăn Đại Thành tên là Đại Thành, vì trời sinh có cái đầu rất to nên mọi người tặng cho biệt danh là Thành đầu to, là một người đàn ông rất hiền lành thật thà, có hơi chất phác, bình thường toàn ở sau bếp làm món ăn, còn chuyện tiếp đón và buôn bán là của vợ anh ta, ngoại hiệu là Giảo Bà Trân.
Giảo Bà trong tiếng Quảng Đông dùng để chỉ những người phụ nữ thường xuyên trang điểm lộng lẫy rồi đi khắp nơi làm dáng, hoặc là thích quyến rũ người khác, không biết sĩ diện.
Từ này thường dùng cho một vài người phụ nữ không biết chừng mực, mang theo ngữ khí khinh miệt và coi thường, hơn nữa, phần lớn khi phụ nữ nói về một người phụ nữ khác sẽ xuất hiện từ này.
Trong quán của cô ta thường xuyên có thực khách nam ghé thăm, Giảo Bà Trân cười đùa mắng yêu với mấy vị khách này nên bị hàng xóm bàn tán đồn thổi.
Trước đây có người từng trông thấy cô ta và một người đàn ông khác dựa sát vào nhau trong ngõ nhỏ. Chuyện này bị đồn đến náo nhiệt khiến Thành đầu to nghe được phong thanh mà về chất vấn vợ.
Nhưng anh ta không giỏi ăn nói bị Giảo Bà Trân một khóc, hai nháo, bà thắt cổ chửi như tát nước vào mặt, cuối cùng, chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua. Sau này, thái độ của Giảo Bà Trân đối với hàng xóm láng giêng thích nhiều chuyện cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, luôn thích giở giọng quái đản, hàng xóm rất mất mặt, từ đó không còn mua bánh mì dứa của quán cô †a nữa.
Bình thường, cửa quán ăn Đại Thành đều mở sớm nhất, Đại Thành là một người cần mẫn, nhưng hôm nay đã tám giờ rồi mà cửa quán vẫn chưa mở, ít nhiều gì vẫn khiến người nghi ngờ.
Sắc mặt của Giảo Bà Trân trắng bệch, tóc tai rối tung, nghe thấy hàng xóm hỏi chuyện, đột nhiên cô ta sụp đổ gào khóc: "Đại Thành chạy theo người ta rồi."
Lời này vừa nói ra khiến hàng xóm chung quanh lập tức chạy bước nhỏ lại gân, mồm năm miệng mười hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đại Thành chạy theo ai hả?"
Đại Thành chính là một người đàn ông chất phác nhất cả con phố này, đừng nói là đi tìm gái mà đến ngay cả lá gan liếc mắt nhìn cô gái một cái còn không có nữa là. Đột nhiên có một ngày lại nói anh ta chạy theo người khác rồi, nghe cứ như sét đánh giữa trời quang vậy.
Giảo Bà Trân che mặt khóc nức nở, lại có hơi khó mở miệng: "Hôm qua chúng tôi dọn tiệm xong, anh ấy lại nhắc đến chuyện đó, mắng tôi khiến anh ấy mất mặt, tôi mới cãi nhau với anh ấy vài câu, anh ấy nói muốn đi tìm gái, sau khi đóng râm cửa ra ngoài lại không thấy quay về nữa.
Sao tôi lại đi nhìn trúng loại đàn ông như vậy cơ chứ, nghe gió thành mưa, đến ngay cả vợ mình mà cũng không tin."
Hàng xóm có hơi lúng túng, mấy lời này chính là do bọn họ đồn đi mà, nhưng bọn họ quả thật đã từng nhìn thấy cô ta quyến rũ người đàn ông khác chứ có phải nói dối đâu. Ai có thể ngờ được cứ dăm ba hôm là Đại Thành lại lôi chuyện ra chì chiết, thậm chí còn muốn trả thù Giảo Bà Trân chứ.
Có người thấy Giảo Bà Trân chỉ biết khóc mới khuyên cô ta: "Mau đi tìm người về đi đã, sau này vẫn còn phải sống nữa chứ."
Giảo Bà Trân lại rất bướng bỉnh, nói với giọng thù hận: “Anh ta có gan ra ngoài tìm người phụ nữ khác vậy tôi cũng chẳng cần anh ta làm gì, cùng lắm thì tôi ly hôn với anh ta."
Hàng xóm láng giềng khuyên cô ta đừng so đo, tìm được người về mới quan trọng hơn: "Với tính cách của Đại Thành chắc chắn không dám làm loạn đâu."
Những người khác cũng khuyên nhủ theo.
Lúc này, dưới sự can ngăn của các hàng xóm, Giảo Bà Trân mới bắt đầu đến club đêm đường Portland tìm người.
Hàng xóm nhìn bóng lưng tiều tụy của cô ta mà thở dài một tiếng: "Đại Thành cũng thật không ra làm sao, cho dù Giảo Bà Trân thật sự ngoại tình nhưng không phải vẫn chưa hành động hay sao? Ngược lại anh ta cũng hay lắm, để lại đằng chuôi trước như thế, có còn muốn chung sống nữa không vậy?"
"Không thể trách anh ta được, người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc trên đầu có thêm cái sừng chứ?" Có người đàn ông suy bụng ta ra bụng người.
Mọi người tự nói ra quan điểm của mình, người trong cuộc không có ở đây nên đám đông vừa mới túm tụm lại tản đi hết.