Chương 280: Theo Dõi
Chương 280: Theo DõiChương 280: Theo Dõi
Cô bé có hơi xấu hổ: "Lúc cha em qua đời, em mới có sáu tuổi thôi, cha có những người bạn nào thì thật sự em không nhớ được."
Tô Niệm Tinh vỗ lên cánh tay của cô ấy: "Chị tìm giám sát Lương để nhờ anh ấy tìm người giúp cho, em đừng vội kích động, chị nhất định sẽ giúp em tìm được mẹ."
Lâm Lâm nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Chị không bói ra được địa chỉ của mẹ em sao? Không phải đã nói có thể bói ra được người gần gũi nhất của mình hay sao ạ?”
Tô Niệm Tinh bị cô bé chặn họng, để không dọa sợ đứa trẻ này mà cô không thể nói ra toàn bộ những chuyện mà mẹ cô ấy đã gặp phải, chỉ có thể cố hết sức an ủi cô ấy: "Nơi mà mẹ em đang ở không có công trình kiến trúc đặc biệt, chị chỉ có thể bói ra được phương hướng đại khái, cần có sự hỗ trợ của cảnh sát, em trở về tuyệt đối đừng tiết lộ với bất cứ ai, biết chưa?"
Lâm Lâm gật đầu, đương nhiên cô ấy sẽ không tiết lộ rôi, sau đó cô ấy đưa tiền cho Tô Niệm Tỉnh.
Tô Niệm Tỉnh lại nói: "Vẫn chưa tìm được tung tích của mẹ em, tạm thời chị không thể nhận khoản tiền này."
Lâm Lâm có hơi sốt ruột: "Có phải chị không bói ra được không?”
Đứa trẻ này không biết Tô Niệm Tỉnh không đành lòng khiến cô bé chịu khổ mà chỉ biết khi đối phương không tin vận mệnh hoặc là Tô Niệm Tỉnh bói không chuẩn thì cô mới không nhận tiền.
Đương nhiên là cô ấy tin Tô Niệm Tinh xem bói rất chuẩn nhưng đối phương không chịu nhận tiền, vậy chỉ có thể nói là đối phương không bói ra được địa chỉ của mẹ cô ấy, điều này khó tránh khỏi khiến cô ấy hơi hoảng hốt.
Tô Niệm Tỉnh cảm giác được tâm thái của cô ấy, cô chỉ đành nhận tiền rồi giơ đồng tiền trong tay: "Cho dù là vì khoản tiền này thì chị nhất định cũng sẽ cố hết sức giúp em tìm được mẹ."
Lúc này Lâm Lâm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đeo gùi lên đi vê nhà.
A Trân nhìn Tô Niệm Tỉnh với vẻ nghi ngờ: "Chị chủ, cô không bói ra được sao?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: 'Quẻ này phức tạp lắm, hai người trông tiệm nhé, tôi ra ngoài một chuyến đã."
A Trân gật đầu, nhìn theo Tô Niệm Tinh rời đi. ....
Tại bãi đỗ xe của đồn cảnh sát Hương Giang, giám sát Lương ngôi trên xe, không hề chú ý đến phía sau có một nhóm đồng nghiệp đang lén lút bám theo.
Đại Lâm nấp ở phía sau một chiếc xe hơi, nói với Trương Chính Bác ở bên cạnh: "Sao tôi cứ cảm thấy lần nào giám sát Lương nhận được điện thoại của Tô thần toán đều phải tránh chúng ta, đến chỗ xe Jeep để gặp cô ấy thế nhỉ?
Trương Chính Bác nghĩ ngợi: "Tôi cũng phát hiện ra, số điện thoại của giám sát Lương chưa bao giờ từng cho người nào khác ngoài đồn cảnh sát nhưng lại cho cô ấy, thật không bình thường chút nào."
Thục Huệ lại nháy mắt một cách mờ ám: "Có phải giám sát Lương với Tô thân toán đang hẹn hò không nhỉ?"
Đại Lâm trợn tròn mắt: "Giám sát Lương á, thế này không phải trâu gà gặm cỏ non hay sao? Tô thần toán mới hai mươi tuổi, anh ấy lớn hơn người ta hẳn tám tuổi lận đó." "Tám tuổi thì đã làm sao? Bà hai, bà ba mà mấy phú hào kia lấy về có người nào không trẻ hơn hai mươi tuổi không?" Thục Huệ đảo trắng mắt: "Đàn ông các anh không phải đều thích con gái trẻ tuổi hay sao?"
Trương Chính Bác thấy hai người bắt đầu cãi nhau bèn giơ ngón tay lên ra hiệu cho họ nhỏ giọng lại: "Bị giám sát Lương phát hiện là toang đấy."
Chiếc xe này đã cách quá xa rồi, Trương Chính Bác ra hiệu bằng tay, ý là: Anh ta muốn lại gần, hai người yểm hộ cho anh ta.
Đại Lâm vội gật đầu, đi từ phía đầu xe vào trong đồn cảnh sát để thu hút sự chú ý của giám sát Lương, Trương Chính Bác thì từ đằng sau vòng đến bên cạnh con xe .Jeep, vì gâm của xe .Jeep đủ cao nên một người cao lớn và uy mãnh như anh ta ngồi ngay cạnh cửa nghe trộm cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Thục Huệ lại cầm ống nhòm để quan sát giám sát Lương.
Nhưng cũng không biết Tô thần toán nói gì mà vẻ mặt của giám sát Lương vô cùng nghiêm túc, đôi mày đã sắp vặn ra được cả nước luôn rồi, anh đấm mạnh vào vô lăng một cái.
Ôi chao, đây chính là bảo bối của sir Lương đó, vậy mà anh lại đành lòng đấm nó, có thể thấy được lúc này sir Lương đang tức giận cỡ nào.
"Chính Khôi? Cái tên này quá bình thường, không tên không họ, chỉ cần vài phút là tôi có thể tra ra được hơn mười nghìn người rồi."
Tô Niệm Tinh mím môi: "Nếu tập trung quanh người mà cha mẹ Lâm Lâm quen biết vậy chắc hẳn có thể thu nhỏ phạm vi."