Chương 281: Việc Trong Tay Đều Làm Xong Hết Cả Rồi Sao
Chương 281: Việc Trong Tay Đều Làm Xong Hết Cả Rồi SaoChương 281: Việc Trong Tay Đều Làm Xong Hết Cả Rồi Sao
Giám sát Lương lắc đầu: "Thời gian lâu quá rồi, bà ta đã mất tích được mười năm, rất nhiều xí nghiệp ở Hương Giang đều đã di dời hoặc phá sản, khi ấy ở Hương Giang không có đến mấy công xưởng mua máy tính, rất nhiều tài liệu hoàn toàn không được nhập vào máy, chỉ sợ không thể tìm được hồ sơ bằng giấy."
Xưởng giày mà cha mẹ Lâm Lâm làm việc đã phá sản từ mấy năm trước cho nên không có cách nào cung cấp tài liệu về công nhân viên cho bọn họ, thế này phải điều tra mạng lưới quan hệ của bọn họ thế nào đây?
Tô Niệm Tinh hồi tưởng kỹ lại nội dung mà mình đã bói ra được, đó là hâm đất do người đào ra, căn phòng thoạt nhìn rất nhỏ nhưng lại khá đầy đủ.
Trong thành phố chắc chắn không được rồi, đến đâu cũng đều đang quy hoạch và di dời, vậy chỉ có thể là ở nông thôn thôi.
Giám sát Lương thấy cô cúi đầu không nói còn tưởng cô đang tự trách, vì thế mới bảo: "Hay là tôi với cô cùng tới nhà Lâm Lâm và hỏi ông bà nội của cô bé, có lẽ bọn họ biết chăng?"
Hai mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời, đúng ha, Lâm Lâm còn nhỏ tuổi nên cô ấy không nhớ được cha mẹ mình có những người bạn hoặc là đồng nghiệp nào, nhưng ông bà nội của cô ấy có lẽ sẽ biết.
Giám sát Lương kêu Tô Niệm Tinh sáng mai đi cùng anh tới đó: "Để Lâm Lâm dẫn đường, nói là qua bên đó xem còn có loại rau gì nữa không."
Tô Niệm Tinh gật đầu, vừa định xuống xe thì lại nghe giám sát Lương bổ sung: "Nhưng vụ án này tạm thời không có bằng chứng chứng minh bên nữ bị giam cầm nên vẫn chưa thể thành lập án, tôi đi cùng cô điều tra không thể dùng thân phận cảnh sát."
Tô Niệm Tinh biết điều mà anh lo ngại, không thành lập án thì không tồn tại xác suất phá án.
Giám sát Lương thấy cô ra dấu OK cũng đoán được cô không hiểu rõ ý ngầm của anh, chỉ đành căng da đầu lên nói: "Tôi cần một thân phận để che giấu tia mắt của người khác."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, đúng rồi, cô tới để mua rau, vậy giám sát Lương cũng phải có một thân phận hợp pháp, như vậy mới không khiến người nghi ngờ được.
Cô liếc mắt quan sát giám sát Lương một lượt, người này lớn lên cao lớn vô cùng, hơn nữa vừa liếc mắt một cái đã biết rất có địa vị xã hội rồi, nói anh tới mua rau cũng không có ai tin, vì thế cô bảo: "Tôi cứ nói anh là bạn trai tôi nhé, lý do thì bịa bừa một cái đi."
Giám sát Lương gật đầu: "Được."
Anh hơi dừng lại rồi bổ sung: "Tôi cảm thấy tạm thời vẫn đừng nên nói cho ông bà nội của Lâm Lâm biết rõ sự thật. Bọn họ đã lớn tuổi rồi, mấy năm nay vì chuyện của con dâu mà đã chịu không ít lời đàm tiếu dị nghị của thôn dân.
Bây giờ không có bằng chứng chứng minh đối phương bị giam cầm vậy đừng vội cho bọn họ hy vọng, người già tuổi tác lớn không thể chịu được kích thích."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn giám sát Lương với vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ một người nghiêm túc và cứng ngắc giống như anh cũng có một mặt tinh tế như vậy, sự chênh lệch này cũng lớn quá rồi thì phải?
Hai người bàn bạc xong xuôi, Tô Niệm Tinh vừa định xuống xe thì đột nhiên giám sát Lương lạnh lùng quát: “Ra ngoài!" Một tiếng này dọa Tô Niệm Tinh giật nảy mình, bàn tay đang bám vào chốt mở cửa trượt xuống.
Trương Chính Bác đang định rời đi một cách thần không biết, quỷ không hay lập tức cứng ngắc người, sau đó bất đắc dĩ phải hiện thân, cách một lớp cửa kính xe vẫy tay với hai người: "Chào hai người!"
Tô Niệm Tinh co rút khóe miệng, hóng hớt không ở đâu là không có nhỉ?
Cô mở cửa xe ra, gật đầu với Trương Chính Bác một cái rồi nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát.
Giám sát Lương không để ý đến Trương Chính Bác mà nói với Thục Huệ ở một bên: "Việc trong tay đều làm xong hết cả rồi sao?"
Thục Huệ chỉ đành thò mặt ra, cười lúng túng. ...
Sáng ngày hôm sau, giám sát Lương tới đón Tô Niệm Tinh, Lâm Lâm thân là người chỉ đường cũng ngồi lên xe đi cùng.
Thi thoảng cô ấy lại liếc mắt nhìn giám sát Lương, dường như đang quan sát xem bạn trai của chị Tô lớn lên trông thế nào.
Trông thấy bộ dáng hóng hớt của cô ấy, Tô Niệm Tinh xoa đầu đối phương: "Tuổi còn nhỏ mà đã hóng hớt như vậy rồi, ngày nào cũng ở quán ăn nghe chuyện còn không đủ hay sao?"
Gần đây, trong quán ăn vẫn luôn nhai đi nhai lại chuyện chị Connie, lần nào Lâm Lâm cũng nghe với đôi mắt sáng ngời, cũng không biết tại sao cô ấy lại thích nhìn người khác hẹn hò như vậy.