Chương 304: Vậy Bà Dự Định Thế Nào
Chương 304: Vậy Bà Dự Định Thế NàoChương 304: Vậy Bà Dự Định Thế Nào
Các thực khách đồng loạt bật cười: "Tên trộm này cũng đáng thương quá nhỉ? Không nỡ tiêu một đồng tiên nào mà đã ngôi tù luôn rồi."
Tô Niệm Tinh thầm nghĩ: Lẽ nào người xui xẻo nhất không phải là vợ và con của ông ta hay sao?
Rõ ràng bọn họ không hề làm gì sai cả nhưng vì chồng trộm cướp mà suốt mấy năm nay, bà ta vẫn luôn phải sống trong cảnh nghèo rớt mồng tơi, sau này còn phải vất vả nuôi hai đứa con nữa.
Trong lòng cô sinh ra sự áy náy vô cùng nhưng rất nhanh đã có một người tí hon đánh bại sự áy náy này. Nếu cô không chọn báo cảnh sát thì cả gia đình bọn họ có thể sống hạnh phúc được không?
Sẽ không.
Đợi sau khi thời hạn truy tố qua đi, đứa trẻ sẽ bị cha chúng ảnh hưởng, tương lai rất có khả năng sẽ đi đường tắt.
Ngay đúng lúc này, người phụ nữ đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt của bà ta tiêu tụy, đeo một cặp kính râm, sau khi vào quán bà ta gỡ kính râm xuống, đi đến trước quầy thu ngân: "Đại sư, cô bói chuẩn quá, quả nhiên ông ta đã ngồi tù rồi."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Vậy bà dự định thế nào?"
Người phụ nữ mím môi: "Tôi tính dẫn các con về quê ở còn tôi thì ở lại bên này làm việc, cứ cách một khoảng thời gian tôi sẽ về quê thăm tụi nó."
Đây không phải là bỏ tụi nhỏ lại phía sau hay sao?
Tô Niệm Tinh ngập ngừng hé môi, nhưng đối phương không thể nuôi được hai đứa con nên chỉ có thể đưa tụi trẻ vê quê.
"Đại sư, tôi có thể nhờ cô giúp bói cho tôi một quẻ được không?" Người phụ nữ có hơi thấp thỏm.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Bà muốn bói về cái gì?"
"Tôi muốn xem sự nghiệp." Người phụ nữ cắn răng: "Tôi không muốn tách ra khỏi bọn nhỏ nhưng tôi chỉ có thể cố gắng đánh liều thì mới có thể đón được tụi nó về đây."
Tô Niệm Tinh cũng không biết có thể bói ra được hay không, chỉ nói để mình thử xem sao.
Cô cầm ngón tay của đối phương và trông thấy cảnh tượng người phụ nữ xinh đẹp và tỏa sáng đang đứng trên bục nhận thưởng, cô rút tay về, bảo: "Chỉ cân chăm chỉ cố gắng thì tương lai của bà sẽ rất xán lạn, không bao lâu nữa là bà có thể đón được tụi nhỏ qua đây rồi."
Đây chính là một người dám nghĩ dám làm, không còn chồng để trông chờ, bà ta chỉ đành nỗ lực vươn lên, xin nghỉ việc và bắt đầu kinh doanh bất động sản, vừa vặn bắt kịp mấy năm giá nhà ở Hương Giang tăng lên vùn vụt, kiếm được một khoản tiền kếch xù rồi nhanh chóng mua được nhà, đón hai đứa con đến bên cạnh, còn thuê người giúp việc vê chăm sóc cuộc sống hàng ngày của bọn họ.
Trên gương mặt người phụ nữ hiện ra vẻ mừng rỡ: "Thật sao? Cảm ơn côi"
Cơn bức bối trong lòng Tô Niệm Tinh cũng bị quét đi sạch: "Bà rất giỏi!"...
Ngày 12 tháng 9, đây là một ngày đáng để kỷ niệm và cũng là lần duy nhất cô xem bói thất bại cho người ta trong suốt hơn nửa năm ở Hương Giang. Ngược lại cũng không phải cô bói không chuẩn mà là trước khi tìm được nghi phạm gây án, cô hoàn toàn không thể tìm được đối tượng có thể để cho mình xem bói.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sự việc vẫn phải bắt đầu nói từ ba ngày trước.
Mới sáng sớm, trong quán đã chào đón một trận cao điểm nhỏ, tiểu long bao ở tiệm Tô Thần Toán được đăng lên bảng xếp hạng lớn mười mỹ thực ở Hương Giang.
Tất cả mọi người đều biết mỹ thực ở Hương Giang có bánh bà xã Nguyên Lãng, hàu Lưu Phù Sơn, nước đường Tây Hoài, vịt quay Thâm Tỉnh, hải sản Trường Sa, bánh tôm đảo Nam Nha, bồ câu Sa Điền... thẳng cho đến bây giờ, Vịnh Đồng La vẫn luôn nổi tiếng nhất về thánh địa mua sắm và club đêm đường Portland, còn ở phương diện ẩm thực thì không có thực phẩm mang tính tiêu biểu.
Trên báo có rất nhiều nhà ẩm thực đánh giá, tiểu long bao của tiệm Tô Thần Toán được chọn là một trong thập đại mỹ thực ở Hương Giang, hơn nữa, việc nhân đức không nhường ai, nó đã trở thành thực phẩm tiêu biểu ở Vịnh Đồng La này, tiểu long của tiệm Tô Thần Toán trực tiếp bán hết hàng.
Tô Niệm Tinh không thể không lôi hết toàn bộ hai trăm xửng tiểu long bao đã gói thêm vào tối hôm qua ra bán mới tiễn được nhiêu khách hàng từ phương xa kéo tới đây như vậy.
Đến tâm mười rưỡi, khách khứa mới dần dần giảm đi.
"Mệt thật đấy!" A Hỉ mệt đến mức đau lưng mỏi vai, khoảng thời gian cao điểm này anh ta chính là người mệt nhất, vừa phải giúp mang thức ăn và bưng cháo lên cho thực khách, còn vừa phải phụ trách lau bàn.
Tô Niệm Tinh cũng mệt lắm rồi, cô muốn tuyển thêm một nhân viên nhưng quán ăn này quá nhỏ, thêm một nhân viên thì diện tích xoay sở sẽ không có nên chỉ có thể phát thêm lì xì cho A Hỉ để thưởng cho anh ta.