Chương 305: Thế Này Là Sao Nhỉ?
Chương 305: Thế Này Là Sao Nhỉ?Chương 305: Thế Này Là Sao Nhỉ?
A Hỉ biết được có lì xì lập tức không còn thấy đau eo mỏi lưng nữa mà nhanh nhẹn chạy ra cửa tiếp đón khách hàng.
A Trân nghe vậy bèn cười: "Tôi thấy anh ta vẫn chưa mệt đâu! Chỉ giả bộ đáng thương thôi!"
Tô Niệm Tinh ra đằng sau kiểm kê hàng tôn kho, A Hỉ ở bên ngoài lại gọi cô: "Chị chủi"
Tô Niệm Tinh vừa mới kiểm được một nửa đã bị anh ta ngắt ngang, bà A Hương vội bảo: "Để bà làm cho, cậu ấy có việc tìm cháu, cháu cứ ra ngoài xem là chuyện gì đi.'
Tô Niệm Tinh chỉ đành buông công việc trong tay xuống rồi đi đến cửa quán ăn.
Chỉ thấy có một người già đang đứng bên cạnh A Hỉ, đối phương đeo kính mắt, trông nhã nhặn lịch sự nhưng lại nhìn chằm chằm vào trong quán ăn, muốn vào mà hình như lại đang kiêng dè điều gì đó.
Tô Niệm Tinh chẳng hiểu gì cả, thế này là sao nhỉ?
A Hỉ chỉ vào tờ báo trong tay người già này: "Ông cụ mới mua tiểu long bao nhưng không mang tiền, đứng ở chỗ này hơn nửa tiếng rồi."
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, nhìn cách ăn mặc của ông cụ trông rất chỉnh tê, không giống kiểu người không có tiền, lẽ nào lúc tới quên mang theo tiền sao?
Cô ra hiệu cho A Hỉ đỡ ông cụ vào trong.
A Hỉ gật đầu rồi đỡ người vào quán, vừa bưng trà nóng vừa mang tiểu long bao vừa mới ra khỏi lò đặt xuống trước mặt ông ta.
Ông cụ có hơi bối rối, sờ túi áo trông không, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy gì được: "Tôi không mang tiền."
Chắc hẳn ông ta không phải là người nghèo khó, lúc nói 'không mang tiên" gương mặt còn đỏ bừng lên.
A Hỉ bật cười: "Không sao đâu ạ, chị chủ của chúng cháu mời ông ăn."
Ông cụ lập tức nói lời cảm ơn rồi run rẩy cầm đôi đũa lên, cắn một miếng tiểu long bao, mùi thịt thơm và tươi lập tức phả tới, cộng thêm nước xuýt đậm đà khiến trong miệng còn lưu giữ hương vị rất lâu.
"Thật chính cống!"
Nhìn thấy ông cụ ăn ngon miệng như thế, Tô Niệm Tinh cũng không nhịn được mà bật cười, bà A Hương và A Trân đi ra chợ mua rau, còn cô thì ra sau bếp giúp việc.
Để đảm bảo vị tươi ngon của tiểu long bao mà bọn họ chỉ có thể gói sẵn trước một ngày.
Đợi cô giúp cắt bột đã để nghỉ xong thành từng miếng lại đi ra đằng trước kiểm tra lợi nhuận buổi sáng.
Sáng hôm nay kinh doanh rất được, lợi nhuận vô cùng khả quan, nhiệt độ mà báo chí đem tới ít nhất cũng có thể kéo dài được ba, bốn ngày, ngày mai vẫn có thể tăng thêm lượng.
Tô Niệm Tinh mím môi, trong lòng đang cười khà khà thì đột nhiên đôi mắt liếc thoáng qua đằng trước: "Ơ? Mèo chiêu tài đâu rồi?"
Người Hương Giang làm ăn chú trọng vào ý nghĩa nhất, ví dụ như các cửa hàng các quán đều sẽ đặt một bức tượng mèo chiêu tài hoặc là trông cây phát tài.
Tô Niệm Tinh không có thời gian nuôi trúc cho nên cô đã mua một con mèo chiêu tài, toàn thân màu trắng, tay trái "chiêu tài tiến bảo", tay phải "sinh ý hưng long”, trên cổ đeo chuông vàng, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Mèo chiêu tài giơ tay trái để biểu thị chiêu phúc, giơ tay phải lại có ngụ ý là chiêu tài. Hai tay đồng thời giơ lên đại diện cho ý nghĩa "tài" và "phúc" cùng nhau tới.
Mèo chiêu tài mà cô mua giơ tay phải, cứ cách vài giây là sẽ lắc một cái.
A Hỉ đang lau bàn nghe được câu hỏi của cô mới thuận miệng đáp: "Không phải đặt ngay trên quây đó sao?"
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh ta mau nhìn: "Không có này."
A Hỉ nghe thấy mèo chiêu tài biến mất rồi cũng vội vàng đi tìm, nhìn trái nhìn phải, đến ngay cả ngăn kéo cũng lục tung lên mà vẫn không tìm thấy đâu.
"Sao lại không thấy nữa rồi? Còn có người trộm thứ này nữa hả?" A Hỉ có hơi khó tin. Tuy rằng nó thoạt nhìn vàng lấp lánh nhưng không có một tí tẹo gì liên quan đến vàng cả, chất liệu toàn là đồng, hơn nữa bên trong còn rỗng, không thể nói là đáng tiền gì.
Tô Niệm Tinh cảm thấy đây không phải vấn đề tiên bạc mà là trong tiệm mất đồ.
"Anh tìm lại xem sao đi!"
A Hỉ gật đầu rồi loay hoay tìm một lượt ở đằng trước, thật ra chỉ liếc qua một phát cũng thấy ngay rồi, không có gì để phải lục tìm hết, chỉ có sáu cái bàn, một thứ đồ trông như thế chỉ nhìn một cái là có thể phát hiện ra ngay. "Hai người đang tìm gì thế?" A Trân và bà A Hương xách rau đi vào, thấy hai người họ tìm tới tìm lui cũng hơi tò mò.
A Hỉ nhìn thấy cô ta trở về giống như tìm được đồng đội, lập tức hỏi cô ta: "Mèo chiêu tài biến đâu mất rồi, lúc cô đi, nó vẫn còn ở đây chứ?"