Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 326: Hay Là Đi Tham Gia Hoa Hậu Hồng Kông Đi

Chương 326: Hay Là Đi Tham Gia Hoa Hậu Hồng Kông Đi Chương 326: Hay Là Đi Tham Gia Hoa Hậu Hồng Kông ĐiChương 326: Hay Là Đi Tham Gia Hoa Hậu Hồng Kông Đi

Những hàng xóm khác cũng phụ họa: "Tôi cũng cảm thấy vậy, cô mà diễn vai thần toán là diễn đúng bản thân mình rồi, không cần bao nhiêu diễn xuất nhất định vẫn có thể nổi như cồn."

"Hay là đi tham gia hoa hậu Hồng Kông đi, tuổi của cô cũng vừa vặn phù hợp đấy."

Các hàng xóm mồm năm miệng mười cổ vũ Tô Niệm Tinh đi tham gia thi hoa hậu Hồng Kông.

Tô Niệm Tinh lại khiêm tốn xua tay: "Không được, tôi không muốn làm minh tỉnh."

Đáng lúc náo nhiệt thì Hà Linh Vân tới tìm Tô Niệm Tinh và cũng trông thấy bức ảnh kia, nhưng lực chú ý của cô ta lại không hề đặt lên tấm ảnh chụp chung của cô với Vương Gia Hân.

Cố ta là phóng viên đã từng được gặp rất nhiều đại minh tinh rồi. Vương Gia Hân chỉ có thể tính là một vị hơi có tiếng tăm mà thôi.

Cô ta chỉ vào mấy bức ảnh bên dưới: "Ảnh này là ai chụp vậy? Rất thú vị?"

Vừa rồi toàn bộ lực chú ý của các hàng xóm láng giêng đều ở trên người Vương Gia Hân, thật sự không nhìn xuống mấy bức ảnh bên dưới cho lắm, sau khi nghe được câu này của cô ta, ánh mắt của bọn họ dịch xuống.

Ban đầu ở chỗ đó treo tranh phong cảnh nhưng không ngờ hôm nay đã thay đổi phong cách, bức ảnh này được chụp quả thật có hơi khiến người bất ngờ.

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Là tôi chụp đó." A Trân chỉ vào một bức ảnh, bên trên là một bàn tay to bắt một người tí hon, cô ta kinh ngạc hô thành tiếng: "Chị chủ, bức ảnh này chụp thế nào vậy?"

Tô Niệm Tinh bật cười: "Đó là do vị trí chụp thôi, điều chỉnh góc độ chụp trước, máy ảnh là bản vẽ mặt phẳng nhưng thế giới hiện thực lại là bản vẽ ba chiều, có thể thông qua vị trí chụp để khiến người sinh ra ảo giác một bàn tay to bắt người tí hon, thật ra các cô nhìn kỹ vào bức ảnh mà xem, bàn tay kia cách người rất xa đấy."

Thời buổi này vẫn chưa có phần mềm chụp ảnh cho nên lúc chụp chỉ có thể cố gắng hết sức chụp đến mức đẹp nhất.

Tô Niệm Tinh chỉ chụp có vài bức này mà đã tốt rất nhiều phim rồi.

Các hàng xóm cũng có thể nhìn ra được: "Ôi chao, bức ảnh này cũng dùng phương pháp đó luôn sao? Một người làm động tác đẩy, một người khác lại làm động tác ngã, còn cô thì nhanh chóng bắt góc, như vậy nhìn từ bức ảnh trông giống người bên trái này đẩy người bên phải có cảm giác đang chuyển động ấy, quá thú vị rồi."

Ngoài vậy ra còn có bức ảnh mượn nhờ thời không nữa, ví dụ như cầm một siêu nước đối diện với trời xanh mây trắng sẽ mang tới cho người một loại ảo giác mây trắng chính là khói từ siêu nước bay ra.

Mất bức ảnh này đều rất thú vị, các hàng xóm láng giêng nhìn mà thấy buồn cười vô cùng: "“Trông buồn cười quá đi mất."

Hà Linh Vân cảm thấy bức ảnh này rất mới mẻ mới kích động hỏi: "Làm thế nào mà cô nghĩ ra được vậy?"

Thật ra đây chính là thủ pháp chụp ảnh đã chơi ngấy ở thế hệ mai sau rồi, Tô Niệm Tinh chẳng qua chỉ muốn chụp vài bức ảnh thú vị để tăng chút sức sống cho quán ăn của mình mà thôi, cô cười bảo: "Chỉ tùy tiện chụp mà thôi."

Hà Linh Vân kiến nghị cô có thể gửi những bức ảnh này lên tòa soạn hoặc là tạp chí: "Có lẽ có thể mang tới lưu lượng cho quán ăn của cô đấy."

Tô Niệm Tinh chẳng muốn phải đi gửi bản thảo: "Cô có thể cầm về [Tuần San Nhanh], nếu như chủ biên của các cô đồng ý thì tôi bằng lòng đăng."

Hà Linh Vân cầu còn chẳng được nữa là: "Được, cô cho tôi một phần đi, tôi sẽ mang về cho chủ biên."

Tô Niệm Tinh giao cuộn phim cho cô ta.

Sau khi nhận lấy đồ, Hà Linh Vân cười bảo: "Không ngờ cô chụp ảnh lại có tài hoa như vậy, tôi cảm thấy cô cũng có thể đi làm nhiếp ảnh gia, có lẽ còn có thể nhận được lời mời tới chụp ấy chứ, cô thật sự rất có tài đó "

Nhiếp ảnh là một môn kỹ thuật sống, phải học được kỹ thuật thì mới có thể chụp ra được cái mà mình muốn thấy, nhưng ý tưởng chụp ảnh cũng khó có được lắm, sự khác biệt giữa các nhiếp ảnh gia giỏi cũng là ở đây.

Tô Niệm Tinh chưa bao giờ từng nghi ngờ bản thân mình có thiên phú ở phương diện chụp ảnh này cả, cô thật sự rất thích cái nghề này: "Nếu như tôi vào nghề nhất định phải chụp ảnh dựa theo yêu cầu của ông chủ, mà cô cũng biết nhân công không có quá nhiều quyền tự do, cần phải bị bên A điều chỉnh bởi đủ các loại yêu cầu khác nhau.
Bình Luận (0)
Comment