Chương 327: Hôm Nay Cô Không Đi Làm Sao
Chương 327: Hôm Nay Cô Không Đi Làm SaoChương 327: Hôm Nay Cô Không Đi Làm Sao
Linh khi sớm muộn gì cũng sẽ bị mài mòn hết, tác phẩm cũng sẽ tràn đầy hơi thở công nghiệp hóa, như vậy thì còn có nghĩa lý gì nữa, tôi vẫn thích coi nó thành một sở thích của mình hơn."
Vậy mà Hà Linh Vân lại không còn lời gì để phản bác.
Tô Niệm Tinh hỏi cô ta tới có chuyện gì: 'Hôm nay cô không đi làm sao?”
Lúc này, Hà Linh Vân mới nói rõ ý định tới đây: "Thời gian tổ chức phiên tòa đã được xác định rồi, là hôm thứ tư, cô có thời gian rảnh không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề."
Cô vốn tưởng rằng vụ án này là ván đã đóng thuyên mà sẽ không còn xảy ra bất cứ biến cố gì nữa chứ.
Nhưng ai ngờ lại không phải như vậy.
Cái tên du côn đã lẩn trốn vào nội địa kia đã có mặt trong phiên tòa vào đúng cái hôm mở phiên tòa xét xử ấy. Hơn nữa, anh ta còn một mực phủ nhận rằng tối cái hôm hành hung ấy anh ta đang ở nhà ngủ, chìa khóa mô tô để ở trong sân nên rất có khả năng đã bị người khác trộm đi hành hung.
Ở Hương Giang, muốn định tội cho nghỉ phạm gây án thì phải có một chuỗi chứng cớ hoàn chỉnh, bà Tề là nhân chứng đã tận mắt nhìn thấy tên du côn cầm mũ bảo hiểm đánh người. Bà ta đưa người về chỗ ở của mình để chăm sóc, sau đó thì Tô Niệm Tinh biết được biển số xe mô tô từ miệng cha Hà, tiếp đó là tìm được chiếc xe của nghi phạm, nhưng ở trong này lại thiếu mất một móc xích quan trọng nhất, đó chính là vật chứng.
Bởi vì đêm đó mưa quá lớn nên dấu vân tay của tên du côn dùng mũ bảo hiểm đánh cha Hà đã bị nước mưa xối sạch từ lâu, cho dù có thể chứng minh được chiếc mô tô là của anh ta nhưng bà Tề đã lớn tuổi rồi, lại mắt mờ nên cũng không có cách nào chứng minh kẻ đánh người chính là tên du côn, độ đáng tin trong lời chứng của bà ta có hơi thấp.
Chuỗi bằng chứng bị đứt đoạn, nguyên cáo yêu cầu tạm dừng phiên tòa.
Hà Linh Vân xoa trán với vẻ mệt mỏi, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích và khoa trương của tên du côn là cô ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một người đứng bên quan sát như Tô Niệm Tinh cũng còn hận đến ứa gan đây.
Nhưng tối hôm đó mưa xối xả như trút nước, không thể tìm được bằng chứng mà lại càng không thể tìm được nhân chứng hữu lực.
Trừ phi cha Hà nhớ ra thì mới có thể cung cấp được bằng chứng hữu hiệu, nhưng ông ta đã mất trí nhớ rồi.
Giai đoạn đầu, cha Hà ở bệnh viện công nên chỉ phí rất thấp, sau này bệnh viện công cho bọn họ xuất viện nên chỉ có thể về nhà nghỉ ngơi, chấn thương đầu để lại chứng nghiêm trọng nên cũng có ảnh hưởng đến công việc của ông ta. Ông chủ của ông ta đã sa thải ông ta, tuy rằng có phát trợ cấp nhưng chút ít tiền đó đối với gia đình nghèo khó này cũng chỉ có thể tính như muối bỏ biển.
Và đúng như Tô Niệm Tinh nghĩ, toàn bộ gánh nặng trong gia đình đều đè nặng lên vai của Hà Linh Vân.
Sau khi ra khỏi tòa án, tâm trạng của cô ta lập tức mất khống chế, suýt chút nữa thì lao về phía tên du côn kia, cũng may mà bị luật sư của cô ta ngăn lại, đối phương khuyên Hà Linh Vân cố hết sức tìm thêm những manh mối khác. Chớp mắt cái lại qua vài ngày nữa, Hà Linh Vân qua đây tìm Tô Niệm Tinh, tóc của cô ta vải gạt quấn lại kín kế trông giống cái bánh chưng.
Tô Niệm Tinh nhìn vết thương của cô ta mà giật nảy mình: "Đầu cô bị làm sao vậy? Cô và tên du côn kia đánh nhau sao? Sao lại xảy ra xung đột như vậy? Sao cô có khả năng đánh lại anh ta được chứ?"
Hà Linh Vân thấy cô kích động bèn vội vàng xua tay nói không phải: "Tôi không chọc vào anh ta, tối hôm đó tôi tan làm về nhà, giữa đường lại bị một chiếc xe máy theo dõi, tôi tăng tốc thì anh ta cũng tăng tốc, tôi dừng thì anh ta cũng dừng. Tôi muốn tới chỗ đông người thì anh ta cũng lái xe theo, chạy còn nhanh hơn cả thôi.
Cuối cùng, anh ta lấy cái mũ bảo hiểm xuống ném về phía tôi rồi cưỡi con mô tô của anh ta chạy mất, tôi dám khẳng định tên kia chắc chắn là anh ta."
Lần này thậm chí còn không thèm nhặt cả mũ bảo hiểm nữa, Hà Linh Vân vuốt tóc, tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng chiếc mũ đã sớm bị đối phương ném ở giữa đường, không có cách nào xác định thân phận của nạn nhân."
Cô ta ôm mặt gào khóc: “Anh ta đang cảnh cáo tôi nếu như tôi còn tiếp tục đấu với anh ta nữa thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương."