Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 328 - Chương 328: Vậy Cô Tính Làm Thế Nào Chưa

Chương 328: Vậy Cô Tính Làm Thế Nào Chưa Chương 328: Vậy Cô Tính Làm Thế Nào ChưaChương 328: Vậy Cô Tính Làm Thế Nào Chưa

Những tên du côn mà Tô Niệm Tinh đã từng gặp cũng chỉ thu tiền bảo kê, còn thật sự dùng dao dùng súng vẫn chỉ có đúng một lần anh Hổ bị giết đó, thế này cũng khoa trương quá rồi.

Cho dù cô có xem bói cho Hà Linh Vân thì cũng vô dụng, Hà Linh Vân có thể nhận ra tên du côn kia chính là kẻ hành hung thì cô ta cũng không có chứng cứ.

Cô cũng đã từng xem bói cho cha Hà, ông ta thật sự đã mất trí nhớ rồi, cái hôm tìm được ông ta, Tô Niệm Tỉnh còn có thể nhìn thấy hình ảnh ông ta bị người tấn công nhưng sau đó lại xem bói cho ông ta thêm lần nữa, đến ngay cả video đã xảy ra vào ngày hôm ấy cũng không nhìn thấy luôn.

"Vậy cô tính làm thế nào chưa?" Tô Niệm Tinh có thể hiểu được sự bất lực của Hà Linh Vân lúc này, đối với dân chúng ở tầng lớp thấp không quyền không thế mà nói thì thật sự chỉ có thể cúi đầu trước những thế lực xấu xa mà thôi.

Hà Linh Vân gục mặt vào cánh tay khóc một lúc rôi mới lau khô nước mắt: "Tôi không kiện nữa, không có bằng chứng vậy kiện cũng chỉ tổ uổng công, tôi vẫn nên khiến bản thân trở nên mạnh mẽ trước đã, đợi tôi có năng lực rồi, tôi nhất định sẽ khiến anh ta phải quỳ trước mặt tôi sám hối!"

Tuy rằng cô ta đang thề nhưng đến ngay cả một người ngoài như Tô Niệm Tinh cũng biết rõ thê thốt chỉ có thể là thê thốt, chứ cơ hội thực hiện nó lại vô cùng mỏng manh.

Cô ta khóc sưng vù cả hai mắt trông giống con thỏ nhỏ nhưng vẫn lấy từ trong lòng ra một phong bì rồi đưa vào tay Tô Niệm Tinh, cười gượng, bảo: "Cô mau mở ra nhìn đi!" Tô Niệm Tinh không hiểu gì cả, sau khi mở phong bì ra mới phát hiện ra trong này là hai nghìn đô la Hồng Kông, vẻ mặt của cô hoang mang: "Cái gì đây?"

Hà Linh Vân thấy cô chẳng nhớ gì cả, khóe miệng mới chợt cô rút: "Là tiền nhuận bút của cô đấy, không phải cô đã gửi ảnh tới tòa soạn của chúng tôi hay sao? Chủ biên quyết định sẽ trưng dụng chúng, ông ấy kêu tôi mang qua đây giúp cô, kỳ sau có thể đăng lên tạp chí."

Sự việc đã qua hơn một tháng rồi nên Tô Niệm Tỉnh cũng đã sớm quên mất chuyện này, đột nhiên trông thấy tiền cô mới phản ứng lại được, lại nhìn nó với vẻ yêu thích: "Không ngờ đăng lên tạp chí cũng có thể nhận được tiền nhuận bút."

Mấy bức ảnh ở kiếp trước của cô chỉ toàn đăng lên mạng, cho mọi người tải ảnh miễn phí hết, ôi chao, vậy là cô thiệt cả trăm triệu rồi ấy chứ.

Hà Linh Vân thấy cô vui vẻ như vậy khiến cơn buồn bực trong suốt mấy ngày nay cũng giảm đi vài phần, tâm trạng đã trở nên hơi tốt hơn.

Rất nhanh, phiên tòa tiếp theo đã tới, kết quả không có một chút hồi hộp nào cả, cha Hà thua kiện.

Tên du côn đi tới trước mặt Hà Linh Vân và quan sát cha Hà vài lượt: "Ông bác này, thích xen vào chuyện của người khác thì cũng phải xem mình có bản [lĩnh đó hay không đã nhé?"

Vẻ mặt của cha Hà hoang mang, nhìn chằm chằm vào tên du côn ấy rất lâu, đột nhiên đầu thấy đau nhức dữ dội, ông ta ôm đầu, gào lên đau đớn: "Đau quát Đau quái”

Hà Linh Vân vội đỡ cha: "Cha, cha làm sao thế? Con đưa cha đến bệnh viện khám nhé?” Tô Niệm Tinh đứng bên cạnh nhìn phản ứng của tên du côn, vừa rồi khi anh ta đi ngang qua, những lời nói ra rất có thâm ý, ánh mắt lại càng giống như đang dò xét và quan sát hơn, trông giống như đang xác định xem rốt cuộc cha Hà có mất trí nhớ thật hay không.

Bây giờ nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương có vài phần hoang mang, anh ta lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Cha Hà bị đánh thật sự là vì đã chọc giận đối phương rồi.

Nghĩ kỹ lại lời mà anh ta nói,thích xen vào chuyện của người khác" vậy có phải cha Hà đã bất cẩn xen vào chuyện mà mình không nên quản không?

Tô Niệm Tinh nảy lên suy nghĩ, cô giả bộ quan tâm cha Hà, vừa mới cúi người kiểm tra ông ta nhưng bàn tay lại bất cẩn đụng vào tay của tên du côn, sau đó lảo đảo một cái treo chân vấp ngã, túm vội lấy bàn tay của tên du côn như vớ lấy cọng rơm cứu mạng: "Oái!"

Tên du côn đang híp mắt quan sát cha Hà cốt là muốn xem ông ta có giả bệnh hay không thì đột nhiên tay bị người ta nắm lấy, vừa định hất ra nhưng lúc quay đầu lại trông thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, lòng háo sắc nổi lên khiến anh ta không chỉ không buông ra mà ngược lại còn duỗi tay tới, vuốt ve mu bàn tay của cô: "Thật trùng hợp quá, em gái, nhà em ở đâu?”
Bình Luận (0)
Comment