Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 333 - Chương 333: Tôi Cũng Cảm Thấy Hai Người Các Cô Không Hợp

Chương 333: Tôi Cũng Cảm Thấy Hai Người Các Cô Không Hợp Chương 333: Tôi Cũng Cảm Thấy Hai Người Các Cô Không HợpChương 333: Tôi Cũng Cảm Thấy Hai Người Các Cô Không Hợp

"Cô hẹn hò từ khi nào vậy? Sao tôi lại không biết?"

Tô Niệm Tinh có hơi cạn lời: "Chúng tôi không hẹn hò, anh ấy chỉ thường xuyên tới quán chúng tôi ăn cơm mà thôi, không phải đấy chứ, lời của tên du côn kia mà mọi người cũng tin à? Các người đâu có giống người ngu ngốc đâu nhỉ?"

Các hàng xóm: '...'

Bọn họ thừa nhận vậy có nghĩa là bọn họ ngu, vậy kiên quyết không thừa nhận đi.

Vì thế mọi người lái nháo nhào sửa miệng: "Tôi cũng cảm thấy hai người các cô không hợp.”

"Tuổi tác của anh ta chắc hẳn rất lớn rồi đi? Ít nhất cũng phải hơn cô năm tuổi."

"Tôi thấy anh ta mặc tây trang đi giày da, chứng tỏ tính cách của người này rất cứng ngắc, loại người này không có tình thú trong cuộc sống, chọn đàn ông nhất định phải chọn kiểu sáng sủa một chút.'...

Tô Niệm Tinh bị bọn họ đánh bại rồi, cô để mặc cho họ bàn tán.

Chớp mắt cái đã qua một tuần nhưng mãi mà cô vẫn chưa nhận được tin tức, thẳng cho đến sáng ngày hôm nay, Đại Lâm chạy qua đây mua đồ ăn sáng thì cô mới biết giám sát Lương đã bị thương rồi.

A Trân nghe được ngay lập tức thốt lên: '"Hả? Tại sao lại bị thương? Gần đây không nghe nói có án lớn gì mà?”

Các hàng xóm láng giềng cũng đồng loạt xum xoe lại gần: "Đúng đó, trên báo không đăng vụ án lớn gì mà?”

Đại Lâm lúng túng gãi đầu, vụ án này vẫn chưa được điều tra rõ ràng nên tạm thời không đăng lên báo, hiển nhiên anh ta cũng không tiện tiết lộ rồi: "Không phải, sir Lương chỉ bất cẩn bị thương thôi, không liên quan đến vụ án."

Các hàng xóm láng giêng thất vọng vô cùng: "Hóa ra không phải án lớn à."

Tô Niệm Tinh cạn lời: "Các người muốn anh ấy bị thương lắm sao?"

Các hàng xóm lúng túng, vội bảo: "Không phải." Rồi lại quan tâm hỏi han: "Cậu ấy không sao chứ?"

"Không sao, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe rồi."

Đại Lâm cười bối rối.

Khi bước ra khỏi quán ăn, Tô Niệm Tinh đuổi theo anh ta: "Tôi đi với anh đi, dù sao cũng quen biết một khoảng thời gian rồi, biết anh ấy bệnh, có thế nào tôi cũng phải đi thăm một hôm chứ”"

Đại Lâm còn muốn tìm lý do để từ chối nhưng lại nghe Tô Niệm Tỉnh nói: "Đừng hòng viện cớ nhé, tôi biết anh ấy bị thương khi đi làm nhiệm vụ, vừa rồi lúc anh nói dối mặt đỏ như trái cà ấy, anh lừa được bọn họ nhưng không lừa được tôi đâu."

Tô Niệm Tinh nói dối trắng trợn, Đại Lâm thật sự cũng bị cô lừa luôn rồi, anh ta không tiện giấu diếm thêm nữa: "Tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài nhé, vụ án này rất trọng đại, hơn nữa còn hợp tác chung với tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức phá án, nếu đồn ra ngoài là phía bên chúng tôi tiết lộ thì chúng tôi sẽ bị phạt mất."

Anh ta nhìn về phía Tô Niệm Tinh rồi chớp mắt: "Nếu không phải cô có quan hệ tốt với giám sát Lương thì tôi cũng không định nói cho cô nghe đâu." Vẻ mặt này của anh ta sao cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?

Tô Niệm Tinh đoán chắc chắn anh ta đã hiểu lầm gì đó rồi nhưng cô cũng không định giải thích, thôi cứ để anh ta hiểu lầm đi, bớt cho ngày nào cô cũng phải bịa lý do, thật sự rất mệt.

Đến bệnh viện rồi, trong hành lang có cảnh sát mặc quân trang đang canh chừng.

Các điều tra viên của tổ A đều đang túc trực trước giường bệnh và báo cáo với giám sát Lương về tiến triển: "Phía bên tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã làm ghi chép đối với người bị bắt về rồi, về phần Dũng rắn chúa vẫn còn đang truy lùng."

Khi Đại Lâm và Tô Niệm Tinh đẩy cửa đi vào, Trương Chính Bác lập tức dừng báo cáo mà nhìn về phía hai người.

Trước ngực giám sát Lương quấn băng vải, cánh tay cũng cắm ống truyền, sắc mặt trắng bệch, đang dựa nghiêng người trên giường nhìn qua với vẻ mặt không có cảm xúc. Ngay khi nhìn thấy Tô Niệm Tinh, anh chợt ngồi thẳng người dậy.

Đám người Quan Thục Huệ rất có nhãn lực, sau khi chào hỏi Tô Niệm Tinh xong Tô Niệm Tinh xong, cô ta ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng, chừa lại cơ hội ở chung cho hai người họ, thậm chí còn đóng cửa lại một cách đầy quan tâm.

Ra khỏi cửa rồi, Trương Chính Bác thấp giọng hỏi: "Tôi còn phải báo cáo công việc nữa mà? Cô kêu chúng tôi ra ngoài làm gì?"

"Báo cáo công việc để khi nào mà chẳng được? Bây giờ sir Lương đang nằm trên giường, có đầy thời gian, nhưng Tô thần toán hiếm khi tới đây thăm người một lần, sao anh lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Chẳng trách làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn chỉ là một tổ trưởng."
Bình Luận (0)
Comment