Chương 334: Bị Thương
Chương 334: Bị ThươngChương 334: Bị Thương
Trương Chính Bác cạn lời: "Tốt xấu gì thì tôi cũng là tổ trưởng, còn cô mới chỉ là một điều tra viên, có được chưa hả? Rốt cuộc trong chúng ta ai có triển vọng hơn ai?"
Đại Lâm thấy hai người họ lại bắt đầu cãi nhau cũng vội kéo người ra, anh †a cười mờ ám: “Các anh không định nghe lén sao? Sir Lương thật sự có bạn gái rồi sao? Quá là lạ."
Trương Chính Bác và Quan Thục Huệ đưa mắt nhìn nhau, hai người hiểu ngầm trong lòng, đình chiến đã, bây giờ không có chuyện gì thú vị hơn là hóng hớt.
Cả ba cúi người, rón rén nhẹ nhàng dựa sát vào cửa trông giống như mấy tên trộm đi làm việc dưới ánh mắt kinh hãi của viên cảnh sát mặc quân trang. Một người ngồi xổm trước cửa, hai người khác thì bám vào hai bên cửa dỏng tai nghe.
Trong phòng, Tô Niệm Tinh đưa tiểu long bao mà Đại Lâm đặt lên đầu giường, lại hỏi thương thế của anh: "Không sao chứ?"
Giám sát Lương bật cười: "Không sao, không bắn trúng chỗ yếu hại."
Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ: "Lần trước là tôi nói nặng lời quá, thật ra cái nghề này của các anh cũng không dễ gì, rất nguy hiểm, cầm được tiền lương cao cũng là chuyện hiển nhiên."
Giám sát Lương biết cô đang xin lỗi chuyện bọn bắt cóc lần trước, anh cũng không để ý cho lắm: "Lần trước cô mắng quả thật rất đúng, nếu chúng tôi xin lời khuyên của cô trước thì có lẽ đã có thể tóm gọn một lưới rồi."
Khi ấy bọn họ đã điều tra tận ba ngày, cuối cùng thật sự không có cách nào khác mới phải tìm Tô Niệm Tinh nhờ xem bói, vừa vặn lại bắt trúng thời điểm mấu chốt bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, đối đầu với bọn họ một phen, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Tô Niệm Tinh bật cười: "Các anh không tin tôi cũng là lẽ thường thôi mà, xem bói quả thật quá mức ảo diệu."
Cô không dự định nói về chủ đê này nữa mà kéo chủ đề về hiện tại: "Lần này anh bắt được bao nhiêu tên buôn người?"
"Gần như tận diệt rồi, tên du côn kia cũng đã bị bắt về, chỉ có Dũng rắn chúa là chạy mất." Giám sát Lương sợ cô lo lắng mới an ủi cô: 'Nhưng cô yên tâm, tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức nhất định sẽ bắt được ông ta."
Hai người trong phòng đang nói chuyện đến mức khí thế ngất trời còn ba người ở bên ngoài phòng lại nghe vô cùng khổ sở, cánh cửa căn phòng này quá cách âm, hai người bên trong lại cố tình đè thấp giọng nói nên chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy vài từ.
Ngay đúng lúc bọn họ đang dán lỗ tai lại gần hơn thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái bóng, cả ba cảm thấy không đúng mới ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối diện với Lương Nhã Tĩnh.
"Ba người các anh túm tụm trước cửa phòng làm gì thế? Tại sao không vào?”
Ba người Đại Lâm giơ tay "suyt" với cô ta, ra hiệu cho cô ta nhỏ giọng một chút, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bên trong đã truyền ra giọng nói uy nghiêm của giám sát Lương: "Vào đi!"
Ba người buồn như đưa đám, Lương Nhã Tĩnh đẩy cửa đi vào trong phát hiện ra Tô Niệm Tinh cũng đang ở đây, cô ta cũng hơi kinh ngạc: "Tô thần toán, trùng hợp thật đấy, vậy mà cô cũng tới thăm anh tôi à."
Ba người Đại Lâm cúi đầu với vẻ xấu hổ, nghe trộm chuyện của người ta bị bắt ngay tại trận cũng thật mất mặt quá.
Vẻ mặt của giám sát Lương nghiêm túc: "Tôi với Tô thần toán hoàn toàn trong sạch, không có gì không thể cho người khác biết, các cậu muốn nghe thì cứ vào đây nghe một cách quang minh chính đại, tại sao lại lén lén lút lút như vậy hả?"
Đại Lâm nhanh mồm: "Các anh thật sự không hẹn hò sao?"
Giám sát Lương nghiêm mặt: "Không có." Vẻ mặt của anh lạnh lùng: "Các cậu đừng có nói lung tung, lỡ như đồn ra ngoài sẽ làm hỏng danh tiếng của Tô thân toán, còn có khả năng sẽ mang tới nguy hiểm cho cô ấy. Bình thường cái nghề này của chúng ta đã rước phải không ít kẻ thù rồi, nhất định phải làm việc cẩn thận."
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ.
Ba người Đại Lâm xấu hổ và bối rối, bọn họ chỉ muốn nghe trộm mà thôi, chứ thật sự không nghĩ đến mấy chuyện này, bọn họ không khỏi nghiêm túc trở lại, xin lỗi Tô Niệm Tinh: "Là chúng tôi nghĩ hiển nhiên quá, xin lỗi."
Tô Niệm Tinh xua tay nói không cần: "Gỡ bỏ hiểu lầm là được rồi."
Lương Nhã Tĩnh nghi ngờ: "Vậy vừa rồi các anh nói gì ở trong phòng thế?"
Vẻ mặt của giám sát Lương cứng ngắc, thuận miệng bịa một cái cớ: “Anh chỉ muốn nhờ cô ấy xem bói giúp mình một quẻ, xem đến khi nào thì mới có thể tìm được bạn gái?"