Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341: Làm Loạn

Chương 341: Làm Loạn Chương 341: Làm LoạnChương 341: Làm Loạn

Dọn dẹp đồ xong, Tô Niệm Tinh đang định khóa cửa để về nhà thì bà ba dùng hai tay che đầu chạy từ bên ngoài vào, Tô Niệm Tinh tưởng bà ta định trú mưa nên cũng không coi là chuyện gì to tát: "Bà ba, chỗ tôi có cái ô này, hay là bà về nhà trước đi? Tôi sắp khóa cửa quán rồi."

Bà ba rũ hạt nước đọng trên người: "Hôm nay cô còn quẻ không?”

Tô Niệm Tinh gật đầu, thời tiết hôm nay không tốt nên chỉ bói được hai quẻ, một quẻ trong số đó còn là quẻ trúng thưởng của thực khách.

Bà ba rùng mình một cái, rút vội một tờ giấy ở trên bàn để lau nước mũi, sau khi tìm được một chỗ ngồi xuống, bà ta vỗ lên mặt bàn: "Vậy cô bói cho tôi một quẻ đi."

Tô Niệm Tinh nhắc nhở bà ta: "Một nghìn đô la Hồng Kông cho một quẻ, không cò kè mặc cả, bà chắc chắn chứ?”

Bà ba là một người tiết kiệm như vậy, có thế nào cô cũng không dám tin đối phương lại bằng lòng móc ra nhiều tiền xem bói như thế.

Bà ba gật đầu rôi móc một ví tiên từ trong túi áo ra, tờ tiền có mệnh giá lớn ở bên trong không có đến vài tờ mà toàn là mệnh giá nhỏ. Bà ta đếm rồi lại đếm, cuối cùng cũng đếm được đến một nghìn, sau đó đẩy xấp tiền chất cao như núi đến trước mặt: "Cô đếm đi."

Tô Niệm Tinh ngồi xuống trước mặt bà ta và cất tiền đi: 'Bà muốn xem về cái gì?"

Vẻ mặt của bà ba chất phác giống như đang chìm vào trong hồi ức xa xôi nào đó: "Trước đây, trên con phố này có một ông Đinh mù xem bói vô cùng chuẩn, hàng xóm láng giềng đều thích tìm ông ta xem bói. Cái lúc con trai tôi vừa mới chào đời ấy, tôi cũng tới tìm ông ta xem quẻ, còn tốn không ít tiền của tôi nữa chứ."

Tô Niệm Tinh lặng yên lắng nghe mà không chen lời vào. Rất hiếm khi có đại sư đoán mệnh nào sẽ xem mệnh cho trẻ con. Hoặc là trình độ của ông Đinh mù này quá cao, lòng tự tin bùng nổ, hoặc đây chính là một kẻ lừa đảo.

Lời của bà ba vang lên bên tai cô không dứt: "Ông ta bói ra rằng con trai tôi có mệnh đại phú đại quý, sớm muộn gì cũng sẽ cho hai người chúng tôi không lo ăn mặc."

Nói đến đây, bà ba lấy lại bình tĩnh từ trong ảo tưởng ngọt ngào kia: "Nhưng năm nay nó đã hơn ba mươi rồi mà tôi cũng đang ngày một già đi. Tôi chỉ sợ không đợi được đến cái ngày đó.

Bọn họ đều nói cô xem bói chuẩn, tôi cũng đã từng thấy cô xem bói vài lần rồi. Tôi muốn nhờ cô bói cho Sơn Tử thêm một lần nữa, coi như là hoàn thành tâm nguyện của tôi, liệu có phải tôi đã bị... lừa rôi không?”

Bà ta không dám tin sự chờ đợi suốt hơn nửa đời người đó của mình lại thành công dã tràng, hai mắt lập tức đỏ hoe.

Tô Niệm Tinh lặng lẽ thở dài một hơi, đây chính là mong con hóa rồng sao?

Phương pháp giáo dục như vậy thật sự không có vấn đề hay sao?

Cô yên lặng nhìn bà ba, rất lâu sau mới bảo: "Tôi sẽ xem bói giúp bà, kết quả như thế nào thì tôi không dám đảm bảo đâu đó."

Bà ba vội vàng gật đầu rồi nhìn Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiền quẻ, bói chữ và bấm ngón tay.

Sau khi xem xong chỉ tay, thật lâu sau mà cô vẫn không lên tiếng, bà ba đợi đến sốt ruột, vội vàng thúc giục: "Thế nào rồi?" Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không biết nên nói với bà ta thế nào nữa.

Hình như bà ba cũng đoán ra được kết cục không như mình muốn, bà ta hít một hơi thật sâu: “Cô cứ nói đi, tôi chịu được mà."

Lúc này, Tô Niệm Tinh mới mở miệng: "Con trai bà thật sự không có số phú quý đâu, thậm chí anh ta sẽ vì đánh bạc mà nợ nần chồng chất, để trả nợ thay anh ta, bà không thể không bán đứt căn nhà duy nhất kia đi."

Bà ba đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nếu không có nhà cửa gì thì bà ta chỉ có thể sống trong căn hộ ở ghép hoặc là nhà lồng, đừng nói là hưởng phúc mà bản thân bà ta còn phải chịu tội kia kìa. Một kết cục như thế làm sao có thể chấp nhận nổi?

Bà ba rời đi với vẻ mất hồn mất vía, Tô Niệm Tinh đưa cái dù cho bà ta nhưng bà ta lại không nhận, cứ đi vào trong màn mưa bụi như thế, dáng người càng lúc càng xa.

Tô Niệm Tinh đóng cửa quán, một mình trở về nhà.

Sáng ngày hôm sau, cô thức dậy chạy bộ sáng, hôm qua ngủ sớm một tiếng nên sáng nay cũng dậy sớm chạy bộ rèn luyện sức khỏe.

Khi cô đang chạy ra bên ngoài men theo con phố và băng qua một tòa nhà nào đó, chợt trông thấy bên đó giăng dây cảnh báo, giám sát Lương dẫn các thành viên tổ B đang đứng ở bên trong điều tra án.
Bình Luận (0)
Comment