Chương 351: Bây Giờ Cháu Còn Có Thể Ăn Được Gì Không
Chương 351: Bây Giờ Cháu Còn Có Thể Ăn Được Gì KhôngChương 351: Bây Giờ Cháu Còn Có Thể Ăn Được Gì Không
Tô Niệm Tinh chỉ vào đầu mình: "Đã đỡ hơn trước nhiều rồi bà ạ, bây giờ chỉ hơi choáng thôi chứ cũng không có phản ứng gì khác. Bọn họ bị còn nghiêm trọng hơn cháu."
Cô chỉ vào những thực khách khác, mấy người này ói lên ói xuống, vật vã rên rỉ, tiếng khóc có thể thổi bay cả nóc nhà chứ chẳng đùa.
Bà A Hương thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi bà ta ở trong quán ăn nghe được các thực khách nói ở khách sạn xuất hiện vụ ngộ độc thực phẩm, khiến bà ta sợ hết hồn, vội vàng chạy đến khách sạn, lại vừa vặn gặp được Quan Thục Huệ và Đại Lâm, sau đó từ miệng Đại Lâm biết được buổi tiệc mà Tô Niệm Tinh tham gia đã xảy ra chuyện cho nên cũng lập tức qua đây ngay.
Bà ta còn mang theo cả thực phẩm, lúc này đang mở hộp giữ nhiệt mà mình mang tới ra: "Bây giờ cháu còn có thể ăn được gì không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đương nhiên là được rồi ạ, vừa rồi cháu cũng chưa ăn được mấy ở khách sạn, vừa tới bệnh viện đã bị ép nôn ra, đồ ăn buổi sáng đều đã bị tống tiễn đi hết rồi."
Cô mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong là cháo gạo kê nấu hơi đặc: "Thơm quá trời.”
Bà A Hương thấy cô thích cũng nở nụ cười theo: "Bây giờ dạ dày của cháu không tốt, vừa vặn hợp ăn cháo gạo kê cho dễ tiêu hóa."
Tô Niệm Tinh cười híp mắt: "Đúng là tốt thật."
Cô múc cho Đường Mộng Lộ một muôi, đối phương lại không có khẩu vị gì nên cảm ơn và từ chối.
Quan Thục Huệ đứng ở một bên khác đang báo cáo về tiến triển ở khách sạn với giám sát Lương, sau khi kết thúc, cô ta đi về phía Tô Niệm Tinh hỏi cô có sao không?
Tô Niệm Tinh lắc đầu nói mình không sao.
Quan Thục Huệ quan sát khí sắc của cô: "Hơn nửa năm này cô ra vào đồn cảnh sát chúng tôi tận mấy lần liền rồi, có phải cô cũng nên xem cho mình một quẻ không?
Tôi chưa từng thấy đại sư đoán mệnh nào lại có vận khí kém như cô luôn đó. Người khác đều là xem quẻ không chuẩn sẽ bị đánh, còn cô xem quẻ chuẩn như vậy mà vẫn trúng chiêu.
Vận khí này của cô có hơi phản bội cô đấy!"
Tô Niệm Tinh lắc đầu, sửa lại quan điểm của cô ta cho đúng: "Không phải vận khí của tôi kém mà là tôi đang hành nghề có độ mạo hiểm cao. Giống như cảnh sát các cô ấy, cầm được tiền lương cao thì phải dãi nắng dầm sương, còn phải đối mặt với mưa bom bão đạn, lần trước giám sát Lương của các cô còn trúng hai phát súng. Một phát trong số đó cách ngực chỉ có năm ly, sao cô không khuyên anh ấy đi xem bói một quẻ đi?"
Quan Thục Huệ sững sờ, lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Làm sao cô biết tôi không khuyên được anh ấy đi xem bói?"
Tô Niệm Tinh sững sờ, bọn họ có kêu giám sát Lương đi tìm thây xem bói rồi á hả?
Không bị anh chửi đấy chứ?
Bà A Hương ở bên cạnh nói: "Con bé chỉ là bị tai bay vạ gió, không liên quan gì đến xem bói cả."
Đường Mộng Lộ có hơi xấu hổ: "Đều là tại tôi, nếu không phải tôi kiên trì muốn nhờ cô xem bói thì cô cũng sẽ không trúng độc." Tô Niệm Tinh nhìn cô ta: "Cũng không phải độc do cô hạ, có liên quan gì đến cô đâu, tôi chỉ không ngờ sẽ có người đến khách sạn hạ độc mà thôi, như vậy độ nguy hiểm cũng cao quá rồi đi?"
Phải biết rằng buổi tiệc này có đến mười mấy bàn, người hạ độc không có cách nào xác định thức ăn ở đĩa nào sẽ được bưng lên bàn ăn đã định trước, cho nên đành phải hạ độc toàn bộ các bàn.
Mười mấy món ăn bị hạ độc còn khó hơn hạ độc một món nhiều, cho nên không có thâm thù đại hận thì đối phương sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.
Quan Thục Huệ thấy bây giờ cô vẫn còn nghĩ đến vụ án cũng không khỏi bật cười: "Chúng tôi đã đi điều tra rồi, có thể bắt được hung thủ nhanh thôi, các cô không cần lo lắng đâu."
Nói xong, cô ta đi làm ghi chép cho những người khác trước. Mấy thực khách này đã rửa ruột xong nên cũng đã hơi khôi phục lại sự tỉnh táo, có điều, giọng điệu cũng không được tốt cho lắm, nói chuyện rất lớn tiếng, hơn nữa oán khí còn ngút trời.
Cô dâu chú rể vừa phải chăm sóc cha mẹ mình vừa phải xin lỗi bạn bè và người thân, bộ dáng muốn sứt đầu mẻ trán.
Tô Niệm Tinh vẫn phải ở bệnh viện đợi kết quả, bà A Hương nhân lúc nhân giờ nghỉ ngơi không có khách để qua đây, bây giờ còn phải về chuẩn bị cơm tối nữa nên đành quay lại quán ăn làm việc trước.
Thẳng cho đến tối, cuối cùng cũng tra ra được kết quả của vụ án.