Chương 354: Vậy Giao Nó Cho Anh Đấy
Chương 354: Vậy Giao Nó Cho Anh ĐấyChương 354: Vậy Giao Nó Cho Anh Đấy
"Ôi chaol" Trong lúc anh đang thất thần thì đột nhiên nhìn thấy cô đẩy nhanh bước chân đi đến đầu ngõ, chỉ thấy ở trong góc rẽ có một con cún nhỏ nằm vật ở đấy trông rất đáng thương.
"Đây là một con chó lang thang." Giám sát Lương thấy cô muốn động vào mới theo bản năng ngăn cản: "Trên người nó chắc chắn có bọ chó, sẽ nhảy lên người cô đấy."
Bàn tay của Tô Niệm Tinh cứng ngắc giữa không trung rồi lại lặng lẽ rụt về: "Hương Giang có chỗ nào thu nhận chó lang thang không?"
"Có thể gửi đến trung tâm cứu trợ động vật." Giám sát Lương chưa từng nuôi chó, anh ghét toàn bộ loài động vật có lông.
Lúc này, anh rút chiếc điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại thì lại thấy Tô Niệm Tinh chỉ vào cái chuông chỗ cổ của con chó: "Đây không phải chó lang thang đâu, nó có chủ đó, tổ trọng án các anh có thể đưa nó về nhà chủ nhân của nó không?"
Giám sát Lương cất con điện thoại di động đi rồi cúi người nhìn bảng tên: "Chữ bên trên đã mờ lắm rồi, không thấy rõ cho lắm, có thể đăng báo tìm xem sao."
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi nhét con chó nhỏ cho anh: "Vậy giao nó cho anh đấy.
Giám sát Lương theo bản năng muốn ném con chó lại, cũng may mà Tô Niệm Tinh không buông tay, cô nhìn chằm chằm vào anh: "Anh sao thế?"
"Tôi... Trên trán giám sát Lương túa mồ hôi, cả người cứng ngắc.
Tô Niệm Tinh quan sát anh với vẻ nghi ngờ vô cùng: "Không phải anh sợ chó đấy chứ?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Không, trên người nó có bọ chó!"
"Trên người chó lang thang chắc chắn có bọ chó rồi. Con cún này không có dây xích, hơn nữa chân nó còn bị thương, không thể đi được, chỉ có thể bế nó đi thôi." Tô Niệm Tinh ôm con chó nhỏ.
Tuy là như thế nhưng giám sát Lương vẫn không có cách nào chấp nhận được, anh nhìn xung quanh nhưng không tìm được một cái thùng phù hợp, vì thế đành cởi tây trang trên người mình xuống, muốn dùng nó để bọc con chó lại.
Tô Niệm Tinh bị động tác này của anh làm cho ngơ ngác rất lâu, cuối cùng vẫn bế con chó ra, không để nó đụng vào áo khoác: "Cái áo khoác tây trang này của anh rất đắt đúng không? Dùng nó để bọc chó là sau này anh không thể mặc được nữa đâu, như vậy lãng phí lắm, hay là để tôi nuôi nó đi."
Nhưng nghĩ đến căn nhà mình đang ở quá nhỏ, có khả năng con chó nhỏ sẽ không có tự do nên cô không quên bổ sung: "Tôi chỉ nuôi tạm mấy hôm thôi, anh tranh thủ tìm được chủ nhân của nó sớm một chút nhé."
Giám sát Lương có hơi áy náy: "Tôi mới là cảnh sát, để cô nuôi chó có hơi không thích hợp." Anh kiềm chế cảm giác bài xích để nhận lấy con chó: "Vẫn nên để tôi nuôi cho, nhà tôi rộng rãi hơn, chắc hẳn nó sẽ thoải mái hơn một chút."
Tô Niệm Tinh thấy động tác của anh cứng ngắc cũng đoán ra được anh không thích chó, cô có hơi buồn cười, rõ ràng không thích nhưng vẫn miễn cưỡng ôm nó đi.
Cô muốn bế con chó lại nhưng anh cũng không bằng lòng, cho nên cô chỉ đành thở dài một tiếng, bảo: "Nếu không phải nhà tôi nhỏ quá thì tôi đã sớm muốn nuôi một con rồi."
Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện: "Hôm nay tôi vẫn còn một quẻ chưa xem, sắp đến tảng sáng rồi, không xem thì lãng phí lắm, để tôi thử xem có thể bói được cho nó một quẻ không."
Cô chưa từng xem bói cho chó bao giờ, cũng không biết có được không nữa.
Giám sát Lương bị cô chọc cười: "Nó cũng có biết mở miệng nói chuyện đâu, làm sao cô xem bói cho nó được?”
Tô Niệm Tinh cầm móng vuốt của con chó, hình ảnh chợt xuất hiện.
Đây là một biệt thự sang trọng, cảnh vật dân mở ra dưới góc nhìn của con chó, sàn nhà tinh tế, nó nhảy lên nhảy xuống. Chủ nhân thì đang trò chuyện ở trong phòng khách, hình như đang thảo luận nhưng nghe không được rõ cho lắm.
Trong lúc con chó nhảy tung tăng, cô nhìn thấy trên bàn trà cách đó không xa đặt một bức ảnh nghệ thuật, là ảnh đầu đội vương miện, mặc lễ phục.
Hình như đây là một hoa hậu Hồng Kông, đáng tiếc, Tô Niệm Tinh chưa từng gặp cô ta bao giờ nên cũng không nhận ra cô ta là hoa hậu Hồng Kông mùa nào nữa.
Cô buông bàn chân của con chó ra và nhìn về phía giám sát Lương: "Anh có thể hỏi hoa hậu Hồng Kông các năm của TVB thử xem?"
Giám sát Lương hơi sững sờ: "Cô bói ra được nó là chó của một cô hoa hậu Hồng Kông sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Có khả năng là vậy đấy, anh cứ hỏi trước xem sao." Giám sát Lương gật đầu đồng ý.