Chương 355: Cô Đúng Là Khách Hiếm Đó
Chương 355: Cô Đúng Là Khách Hiếm ĐóChương 355: Cô Đúng Là Khách Hiếm Đó
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, trời tối quá, chỉ có một quán bar là vẫn còn mở cửa chứ phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa hết. Cô không có cách nào dùng sữa tắm dành cho chó hoặc là thuốc để diệt bọ cho nó cả, chỉ có thể dặn dò anh dùng nước cốt chanh với nước ấm để tắm cho nó, như vậy có thể diệt được phân lớn bọ chó.
Giám sát Lương nghiêm túc ghi nhớ.
Sáng sớm ngày hôm sau, vậy mà Tô Niệm Tinh lại nhìn thấy Lương Nhã Tĩnh ở trong quán ăn: "Cô đúng là khách hiếm đó, sao lại tới đây ăn sáng sớm như vậy?"
Lương Nhã Tĩnh lắc đầu: "Nhà chúng tôi vừa mới có khách quý kia kìa. Vậy mà anh trai tôi lại bế một con cún về nhà."
Nghĩ đến bộ dáng như lâm phải đại địch kia của anh trai mình là cô ta lại không nhịn được mà cười to: "Tối qua anh tôi mới tắm cho con cún đó, ban đầu vốn đặt nó ở trong thùng nhưng ai ngờ nửa đêm con cún lại mở cửa chạy lên giường của anh ấy.
Anh trai tôi sợ hết hồn bèn la lớn lên, cuối cùng phải thức nguyên đêm chỉ để làm một ổ chó cho nó, sáng sớm còn phải làm cơm chó nó ăn nữa chứ-"
Tô Niệm Tinh có hơi áy náy, cô đến bệnh viện thú ý ở gần đây mua một ít đồ dùng cho chó và thức ăn cho chó rồi mang đến đồn cảnh sát.
Giám sát Lương đang điên cuồng gọi điện thoại hỏi đối phương có lạc mất chó không.
Nói thật ra vụ này cũng không dễ tìm chút nào.
Hoa hậu Hồng Kông bắt đầu tổ chức mỗi năm một lần từ năm 1973. sơ tuyển chỉ có tám mươi hai người, tổ chức nhiều năm như vậy rồi cộng lại cũng phải hơn nghìn người chứ ít gì.
Mà cũng không phải người nào cũng có điện thoại, không phải người nào cũng tham gia vào giới giải trí, tìm người phụ trách TVB xin số điện thoại thì bọn họ cũng không thể moi ra được nhiều thông tin liên lạc hơn.
Từ sáng sớm cho đến bây giờ, các thành viên của tổ A chia nhau ra gọi điện, mỗi người gọi mấy chục số mà cuối cùng vẫn không tìm được.
Tô Niệm Tinh mang thức ăn cho chó đến, giám sát Lương bóc một gói thức ăn rồi đặt xuống trước mặt con cún: "Con chó này rất ngoan, tối qua cũng không phiền nhiễu cho lắm."
Tô Niệm Tinh không vạch trần lời nói dối của anh: "Có thể tìm được chủ nhân không?”
"Chắc là có thể." Giám sát Lương không hề chần chừ.
Tô Niệm Tinh thấy con chó thích thức ăn cho chó như vậy mới bảo: "Hôm nay em gái anh có tới quán chúng tôi, hay là vẫn nên để tôi nuôi đi?"
Giám sát Lương còn có gì không hiểu nữa, nhất định là em gái đã kể lại tình cảnh lúng túng của anh rồi, anh ho nhẹ một tiếng: "Không sao, cứ để Trương Chính Bác nuôi đi, cậu ta rất thích chó."
Trương Chính Bác bị sir Lương điểm danh còn có hơi ngơ ngác, theo bản năng gật đầu.
Đợi khi Tô Niệm Tinh rời khỏi cục cảnh sát rồi, anh ta mới hoảng hốt phản ứng lại: "Sir Lương, nhà tôi không được đâu? Nhà tôi nhỏ lắm, không thể nuôi chó được đâu."
Giám sát Lương nhìn về phía Quan Thục Huệ khiến cô ta sợ quá, ra sức lắc đầu: "Sir Lương, lúc nhỏ tôi từng bị chó cắn nên rất sợ chó." Đại Lâm cũng lập tức bổ sung: "Nhà tôi cũng nhỏ, không nuôi được."
Những tổ viên khác cũng lắc đầu, chỉ sợ chuyện này rơi vào người bọn họ.
Giám sát Lương vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình nuôi vậy, nhưng để giải quyết phiên phức này xong sớm một chút mà anh vẫn đốc thúc các tổ viên tiếp tục gọi điện thoại.
Cuối cùng khi gọi đến cuộc điện thoại thứ 476 cũng có manh mối. Đầu bên kia điện thoại biết được anh tìm thấy một con cún cũng ngỏ ý mình sẽ lập tức cho người đến đón nó ngay.
Chiều ngày hôm ấy, con chó được tài xế của đối phương đón đi, còn để lại phí cảm ơn một vạn nữa.
Giám sát Lương cầm tiền tới cho Tô Niệm Tinh nhưng cô lại không chịu nhận: "Chó là anh nuôi, chủ của nó cũng là nhờ anh tìm được, tôi không nhận đâu."
"Manh mối do cô cung cấp, đương nhiên cô cũng có phân rồi."
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một lúc rồi chỉ lấy đúng một nghìn đô la Hồng Kông tiền xem bói: "Phần còn lại tổ các anh chia nhau đi. Mấy hôm nay bọn họ gọi điện thoại cũng đã rất vất vả rồi, đặc biệt là anh, vừa phải gọi điện thoại còn vừa phải nuôi chó.
Giám sát Lương lại lấy thêm một nghìn đô la Hông Kông nữa cho cô: "Chúng tôi là cảnh sát, đây là việc mà chúng tôi nên làm."
Tô Niệm Tinh không đùn đẩy với anh nữa mà tò mò hỏi: "Là cô hoa hậu Hồng Kông nào thế?"