Chương 360: Còn Muốn Tôi Đưa Cô Về Nữa À
Chương 360: Còn Muốn Tôi Đưa Cô Về Nữa ÀChương 360: Còn Muốn Tôi Đưa Cô Về Nữa À
Làm cái nghề này danh tiếng còn quan trọng hơn cả minh tinh, dù sao thì nguồn thu nhập chính của minh tinh cũng là từ kim chủ, còn nguồn thu nhập của thần toán lại hoàn toàn phụ thuộc vào tín đồ.
Tô Niệm Tỉnh vỗ vào tay bà ta, nghĩ đến cảnh chị gái của Ni Ni bị lừa thảm như vậy là trong mắt cô lại lóe lên vẻ chán ghét: "Bà cứ yên tâm, cháu sẽ không thua đâu."
Bà A Hương nhìn bóng lưng hiên ngang lẫm liệt của cô mà trong lòng lại có tự tin hơn vài phần. Nếu như Tiểu Tinh thật sự có thể thắng Gia Cát cư sĩ vậy cũng có lợi cho danh tiếng của cô.
Thôi bỏ đi, cứ tin Tiểu Tinh đi, dù sao thì Tiểu Tinh cũng chính là thần toán đã tìm được cháu gái giúp bà ta cơ mà.
Ni Ni và Tô Niệm Tinh đi về phía cửa nhà của chị gái cô bé, đột nhiên cô bé nghiêng đầu hỏi: "Đại sư, chị gái của em tên là gì?"
Tô Niệm Tinh thấy cô bé đã sắp đến nhà rồi mới nhớ ra phải kiểm tra mình mà có hơi buồn cười, cô thuận miệng đáp: "Mạn Mạn, anh rể em tên là Châu Trí Khang."
Ni Ni không hề sửa lại cách gọi của Tô Niệm Tinh cho đúng, sau khi có được đáp án cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng của cô bé cong lên: “Đúng, chị em tên là Mạn Mạn.”
Ni Ni đi lên gõ cửa, qua một lúc rất lâu, một giọng nam nóng nảy vô cùng truyền tới: "Ai đấy? Gõ cái đéo gì gõ? Quỷ tới đòi nợ à!"
Ni Ni có hơi xấu hổ, hai bàn tay siết chặt lại đây khẩn trương, có thể nhìn ra được cô bé rất sợ anh rể của mình, nhưng vì tìm chị mà cô bé không hề lùi bước.
Đợi người đàn ông đẩy mạnh cánh cửa ra, sức của anh ta rất lớn khiến cho cánh cửa theo quán tính vang râm một cái, trực tiếp đâm vào mặt tường, trông thấy người bên ngoài, anh ta híp hai mắt lại, vẻ mặt khó chịu: "Sao mày lại tới đây? Không có tiền thì tìm chị mày ấy!"
Ni Ni tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, nước mắt lập tức ngân ngấn trong hốc mắt nhưng cô bé vẫn quật cường không nói một câu nào cả.
Tô Niệm Tinh lại đặt một tay lên vai của Ni Ni, băng qua Châu Trí Khang để nhìn vào bên trong: "Tôi tới tìm Mạn Mạn."
Châu Trí Khang quan sát Tô Niệm Tinh, ánh mắt nhơ nhớp đó khiến cô vô cùng khó chịu, cô nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn lại với vẻ hung dữ, giọng nói cũng chợt cao vút hẳn lên: "Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi chính là người được Bưu ca chăm sóc, anh có bao nhiêu cái đầu mà dám động vào tôi!"
Giọng điệu của cô rất nặng nề, ánh mắt lại vô cùng bất thiện, cực kỳ giống loại người ỷ thế hiếp người.
Châu Trí Khang bị cô lừa thật, anh ta vội cười lấy lòng với cô: "Cô là người của Bưu ca? Vậy sao không nói sớm? Mời vào!"
Ni Ni nhìn thấy gã anh rể biết trở mặt này, vừa rồi còn bày ra khí thế hùng hổ dọa người nhưng lúc này lại như con chó giữ nhà, điệu bộ khoa trương kia sao đột nhiên lại biến mất rồi?
Ni Ni nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Niệm Tinh, từ góc độ của cô bé chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của đối phương. Độ tuổi của cô không lớn hơn cô bé bao nhiêu, trên mặt còn có lông tơ rất nhỏ nhưng ánh mắt của cô sắc bén, không có người nào coi cô là cô gái trẻ hết.
Anh ta mời mình vào nhà nhưng Tô Niệm Tinh cũng không có ý đi vào. Mạn Mạn nghe thấy động tĩnh mới đi ra ngoài, tóc tai của cô ta chưa chải, đầu bù tóc rối chỉ dùng một cái dây buộc tóc buộc đại lại cho gọn, bên trên mặc áo phông rộng thùng thình, khóe mắt vẫn còn ghèn mắt, quầng thâm dưới mắt cũng rất nặng, nói cô ta là con nghiện Internet cũng có người tin sái cổ luôn.
"Ni Ní? Sao em lại tới đây?”
Ni Ni nhìn thấy chị gái lôi thôi lếch thếch mà trong mắt lóe lên vẻ đau xót.
Người chị gái thích cái đẹp và thích ăn diện đó của cô bé sao lại thành ra thế này chứ?
Cô bé đi lên nắm lấy tay chị mình, giằng lấy cái chổi trong tay đối phương rồi ném đi, sau đó kéo cô ta đi ra ngoài: "Chị, em tìm chị có việc, chị mau về nhà với em đi."
Hành động không đầu không đuôi thế này, Mạn Mạn cũng bị em gái làm cho hồ đồ luôn rồi, ngay khi cô ta nhìn thấy người chồng đang đứng bên cạnh cửa, cơ thể theo bản năng co rúm lại.
Châu Trí Khang vừa định phát hỏa thì Tô Niệm Tinh lại nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ bất thiện.
Ánh mắt đó giống như ngay một giây sau sẽ phóng đao qua đó vậy. Châu Trí Khang nào có dám phản kháng đâu, thấy Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào mình, còn muốn trưng cầu ý kiến của anh ta, anh ta chỉ đành tung tay đuổi người: "Đi sớm về sớm! Nhìn tôi làm gì? Còn muốn tôi đưa cô về nữa à?"