Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361: Quẻ Tượng Thế Nào

Chương 361: Quẻ Tượng Thế Nào Chương 361: Quẻ Tượng Thế NàoChương 361: Quẻ Tượng Thế Nào

Mạn Mạn thấy anh ta đồng ý mới vội vàng nói: "Không cần không cần, em tự đi được."

Tuy rằng không biết tại sao chồng mình lại dễ nói chuyện như vậy nhưng Mạn Mạn vẫn bước nhanh cùng em gái đi ra ngoài.

Đợi khi ra khỏi cửa rồi, cô ta mới nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, tóc vẫn chưa chải, răng cũng chưa đánh, để nguyên mặt mộc như vậy đi gặp người ta thì có hơi thất lễ quá.

Nhưng kêu cô ta quay về nhà thì cô ta lại không muốn, cho nên chỉ đành căng da đầu đi tiếp.

Đi được khoảng mười mấy mét, Mạn Mạn mới phát hiện ra mình còn biết hít thở, cô ta nhìn vê phía Tô Niệm Tinh, sau đó kéo cánh tay của em gái, đè thấp giọng hỏi: "Hai người này là ai vậy?"

Ni Ni mím môi: "Vị này chính là bà chủ của quán Tô Thần Toán, hôm nay em tới mua tiểu long bao được trúng thưởng, chị ấy đã xem bói cho em."

Mạn Mạn nghe được câu này lại không hề liên tưởng đến bản thân mình mà nở nụ cười hỏi: 'Quẻ tượng thế nào?"

Ni Ni lắc đầu: "Em không xem cho mình mà kêu đại sư xem cho chị..."

Cô bé còn chưa nói xong thì Mạn Mạn vừa rồi còn mỉm cười sắc mặt đã dần dần trắng bệch, cô ta dừng chân không đi nữa, đợi khi tất cả mọi người đều nhìn về phía mình thì cô ta lại quay đầu bỏ chạy!...

Lần này cũng làm Ni Ni sợ hết hồn, vất vả lắm mới dẫn được người ra, làm sao có thể để chị quay về căn nhà đó được chứ? Ni Ni đuổi theo phía sau, miệng còn hô to: "Chị ơi! Chị chạy làm gì, mau đi với em đi."

Mạn Mạn chạy còn nhanh hơn, chưa được vài bước đã chạy về đến cửa nhà, cô ta quay đầu nói với em gái: "Em mau về nhà đi. Ni Ni, chị biết em tốt với chị nhưng em đừng cách chị quá gần, bằng không sẽ bị chị làm liên lụy mất”

Ni Ni chẳng hiểu gì cả: "Chị ơi chị đang nói gì vậy? Chị không hề làm liên lụy đến em, bây giờ em đang sống rất tốt mà."

Mạn Mạn nhìn ánh mắt của em gái mang theo vẻ không nỡ nhưng vẫn nhẫn tâm chạy đi, ngay đúng lúc cô ta chạm tay vào tay nắm cửa và định đi vào thì một giọng nói trong trẻo vang lên: "Gia Cát cư sĩ lừa cô đấy."

Động tác của Mạn Mạn dừng lại, cô ta quay đầu lại với vẻ khó hiểu: "Cái gì? Không thể nào như vậy được? Làm sao ông ta có thể lừa tôi được chứ?"

Bà A Hương quan sát tướng mặt của Mạn Mạn thật kỹ rồi chậm rãi đi lại gần: "Trán cô no đầy, địa các phương viên (ý chỉ thiên đình đầy đặn), xương gò má có thịt, vành tai có nốt ruồi, đây là tướng mặt cực tốt, cô là mệnh phú quý trời sinh chứ không nên là cái số lao lực như bây giờ."

Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào hai người họ rồi bước lên vài bước, lúc này, trên gương mặt vừa còn kinh hoàng và thất thố đã hiện ra chút mừng vui, đây là một chuyện khó tin và cũng là thứ mà cô ta mong đợi: "Thật ạ?"

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Thật đó, Gia Cát cư sĩ đang lừa cô đó."

Mạn Mạn có hơi hoang mang, cô ta nhìn xung quanh: "Tại sao ông ta lại lừa tôi?"

Tô Niệm Tinh ra hiệu cho cô ta đi theo mình: "Tôi dẫn cô tới tìm Gia Cát cư sĩ, chắc hẳn ông ta có thể nói cho cô biết lý do." Mạn Mạn đang cân nhắc tính thật giả trong lời nói của cô, còn Ni Ni thì lại nôn nóng vô cùng: "Chị, chị mau đi cùng em đi, là thật hay giả thì cứ ba mặt một lời là biết, là thật thì không thể giả mà là giả thì không thể thật."

Mạn Mạn chần chừ một lúc lâu rồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Ni Ni sợ chị gái lại bỏ chạy nên nắm chặt lấy bàn tay của cô ta. Có mấy lần Mạn Mạn muốn rút về nhưng đều bị cô bé cưỡng chế nắm chặt, không muốn làm em gái bị thương nên cô ta chỉ đành đi theo cô bé.

Bốn người đến trước nhà của Gia Cát cư sĩ, ở cửa nhà ông ta có một khoảng đất trống, thường thì đó là giáo đường để ông ta cầu phúc cho các tín đồ của mình.

Lúc này, nơi ấy chật kín người, có người là thực khách cùng theo tới đây xem náo nhiệt, có người là người hiểu chuyện trong thôn, mà cũng có người là tín đồ của Gia Cát cư sĩ, đếm sơ sơ cũng phải mấy trăm người.

Bà A Hương lại gần bên cạnh Tô Niệm Tinh: "Nhất định phải vả mặt ông ta thật mạnh, đến khi ấy mấy người kia đều sẽ trở thành tín đồ của cháu hết."

Tô Niệm Tinh bị bà ta chọc cười nhưng vẫn kiềm chế thôi thúc muốn phì cười trong lòng mà đi thẳng tới đằng trước.
Bình Luận (0)
Comment