Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 380: Đương Nhiên Không Phải

Chương 380: Đương Nhiên Không Phải Chương 380: Đương Nhiên Không PhảiChương 380: Đương Nhiên Không Phải

Tô Niệm Tinh gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao hai người họ lại tới đây xem bói. Cô không nói thêm lời thừa thãi nữa mà nắm ngón tay của người đàn ông để xem chỉ tay.

Sở dĩ xem cho bên nam mà không xem cho bên nữ là vì rõ ràng bên nam càng để ý đến lý do tại sao mẹ của bạn gái lại không đồng ý ý, như vậy lúc cô xem mới có thể xem được rõ ràng hơn một chút.

Sau khi xem xong, trên gương mặt của Tô Niệm Tinh hiện ra vẻ đã hiểu, cô thở dài một tiếng rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng trai: "Anh không cảm thấy bạn gái của mình trông rất quen hay sao?"

Chàng trai trẻ hơi sững sờ, nhíu mày hồi tưởng lại: "Đúng là có hơi quen thật, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi."

Cô gái trẻ chợt nhớ ra: "Trước đây em vẫn luôn cho rằng anh chỉ đang bắt chuyện vậy thôi nhưng không ngờ anh lại có loại cảm giác này thật à?”

Chàng trai trẻ dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải rồi, anh thật sự cảm thấy hình như đã từng gặp em rồi, nhưng anh không nhớ được đã từng gặp ở đâu."

Tô Niệm Tinh nhắc nhở anh ta: "Bệnh viện Phong Thụ, dưới xích đu, có hai đứa trẻ đang chơi xích đu."

Cùng với lời nhắc nhở của cô, đôi mắt mê mang của chàng trai trẻ dường như đã được rót đầy ánh sáng. Anh ta giống như vừa mới đánh mở cánh cửa thời không và nhớ lại cảnh tượng hồi còn nhỏ ấy.

Đúng rồi, đó là khi mẹ ruột của anh ta vẫn chưa ly hôn với cha, khi ấy anh ta dẫn theo em gái tới bệnh viện chơi. Sau này, sau khi cha mẹ ly hôn, anh ta đi theo cha còn mẹ thì dẫn theo em gái, trời nam đất bắc, không bao giờ còn liên lạc nữa.

Chàng trai trẻ nghĩ đến đây đột nhiên nụ cười trên gương mặt chợt cứng ngắc lại, anh ta nhìn về phía Tô Niệm Tinh rồi lại nhìn về phía cô bạn gái, cuối cùng lại chứng thực với Tô Niệm Tinh: "Đại sư, không phải chứ? Không có khả năng đúng không?"

Tô Niệm Tinh yên lặng thở dài một tiếng.

Cô gái trẻ lại nhíu mày, cũng rơi vào trong hồi ức: "Sao em cứ cảm thấy cảnh tượng mà các anh đang nói, hình như em cũng đã từng thấy trong giấc mơ rồi thì phải?"

Chàng trai trẻ rơi vào trong cơn hoang mang tột độ, đôi môi run lên, đồng tử co rụt, anh ta chậm rãi lắc đầu: "Không không không, không có khả năng đó, làm sao có thể có chuyện hoang đường như vậy được, cái này..."

Anh ta chợt nhớ lại mẹ của cô bạn gái, làn da ngăm đen, thô ráp, nói là sáu mươi tuổi cũng có người tin. Mà người mẹ trong trí nhớ của anh ta lại tri thư đạt lễ, trên gương mặt thường xuyên mang theo nụ cười ngọt ngào, anh ta thật sự không có cách nào liên tưởng hai người này lại với nhau.

Nhưng lời nói của Tô Niệm Tỉnh lại khiến anh ta rơi vào vực thẳm: "Đúng như anh nghĩ đấy, quanh năm lao động vất vả, dãi nắng dâm sương rất dễ khiến người ta thay đổi, hai mươi năm qua, bà ấy già đi cũng là chuyện bình thường."

Cô gái trẻ thấy hai người đang chơi trò bí hiểm, trong lúc nhất thời cũng rất mơ hồ: "Sao thế? Ai nhận ra ai?"

Đột nhiên chàng trai trẻ nắm chặt tay cô bạn gái, muốn dẫn cô ta chạy đi: "Chúng ta đi! Chúng ta mau rời khỏi đây!" Anh ta vẫn đang trốn tránh nhưng một câu sau đấy của Tô Niệm Tinh đã khiến bước chân của anh ta dừng lại: “Anh không nhận ra bà ấy nhưng bà ấy lại nhận ra anh, anh với cha anh trông quá giống nhau."

Chàng trai trẻ chậm rãi buông tay ra, nhìn về phía cô bạn gái với vẻ đau khổ và ẩn nhẫn.

Cuối cùng thì cô gái trẻ cũng hoảng hốt phản ứng lại: Mẹ em quen cha của anh sao? Thế là sao?"

Trong lúc nhất thời, chàng trai trẻ không biết phải trả lời thế nào.

Tô Niệm Tinh lại không hề có ý định giấu diếm hộ anh ta, sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ bị vạch trần mà thôi, còn không bằng nói cho cô ta biết sớm một chút, cũng tiện có kế sách ứng phó nữa.

Cô trực tiếp mở miệng nói: "Mẹ ruột của cô chính là vợ cũ của cha anh ta."

Đầu óc cô gái giống như bị một thứ gì đó đâm sầm vào, ầm một tiếng nổ tung, cô ta theo bản năng lùi lại hai bước, lỗ chân lông khắp người giãn ra vì kích động.

Miệng cô ta thì thầm: "Không thể nào, sao có thể có chuyện hoang đường như vậy được chứ?”

A Trân và A Hỉ cũng nghe đến ngu người luôn rồi, nhìn xem bọn họ vừa nghe được gì thế này? Vậy mà cặp tình nhân này lại là anh em ruột.

Đột nhiên A Trân nhớ đến một bài báo: "Tôi nghe nói giữa người thân với nhau có cảm ứng tâm linh, hóa ra là thật à? Tôi vẫn luôn cho rằng đó là bịa đặt chứ."
Bình Luận (0)
Comment