Chương 381: Sơn Trùng Thủy Phục Nghi Vô Lộ
Chương 381: Sơn Trùng Thủy Phục Nghi Vô LộChương 381: Sơn Trùng Thủy Phục Nghi Vô Lộ
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn cô ta với vẻ bất đắc dĩ, bây giờ là lúc để cô ta nói nhảm sao?
Cô liếc mắt ra hiệu cho A Trân, ra hiệu cho cô ta ngậm miệng lại.
A Trân lè lưỡi, không dám lên tiếng thêm nữa.
Chàng trai trẻ và cô gái rối rắm khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, chàng trai trẻ trả tiền xem bói, cười khổ rồi ra hiệu cho cô gái rời đi.
Cô gái lại chậm trễ mãi không chịu nhấc bước chân, Tô Niệm Tinh lại nói: "Thật ra, tôi vẫn còn một tin không tốt nữa muốn nói cho hai người."
Chàng trai trẻ đại khái đã bị tin tức vừa rồi làm cho mất hồn mất vía luôn rồi, bây giờ anh ta đã tự hình thành sức đề kháng, vừa cười khổ vừa lắc đầu: "Cô nói đi."
Anh ta không tin trên đời này còn có tin nào bùng nổ hơn cả tin này nữa.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Có khả năng là tin tốt đối với các anh, nhưng đối với cha mẹ anh lại chưa chắc đã phải."
Hai người đều cùng nhìn cô với vẻ khó hiểu, cô có ý gì?
Tô Niệm Tinh không cố tình dong dài với bọn họ mà nhìn về phía chàng trai trẻ: "Anh là con của cha anh với vợ cũ đúng không? Còn mẹ cô ta là mẹ kế của anh, phải không?"
Chàng trai trẻ gật đầu, cho nên anh ta mới lớn hơn cô gái trẻ tận tám tuổi.
Anh ta có ký ức còn khi ấy cô gái trẻ vẫn còn rất nhỏ, gân như không nhớ được gì.
Tô Niệm Tinh tiếp tục nói: "Vì cha của anh vẫn luôn bận rộn công việc, cộng thêm mẹ kế khó làm cho nên trong lòng mẹ kế của anh không nuốt trôi được cục tức mới đi ngoại tình, và sau đó có... Cô nhìn về phía cô gái trẻ: "Có cô ta, về mặt ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì hai người các anh không có quan hệ huyết thống."
Tất cả mọi người đều nhìn cô với vẻ ngây dại.
Hai người trong cuộc lại càng khỏi cần phải nói. Bọn họ chính là người có liên quan, bị thông tin này đập cho ná thở.
A Trân lại càng khoa trương đến mức bịt miệng mình lại, không dám phát ra một tiếng nào hết, tránh cho bà chủ lại đuổi cô ta ra ngoài.
A Hỉ cũng há to miệng ngạc nhiên, cái miệng đó đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì chàng trai trẻ cũng lấy lại bình tĩnh.
Quả thật tin này đúng như những gì mà đại sư đã nói, đây là tin tốt đối với bọn họ nhưng lại như sét đánh ngang tai cha mẹ của bọn họ.
Cho đến nay, mỗi lần cha anh ta nhớ đến em gái là đều hối hận vì lúc trước đã không thể giành được quyền nuôi dưỡng cô ta, nếu để ông ta biết con gái không phải là con ruột của mình thì phỏng chừng cha sẽ hận dì Đàm đến chết mất.
Chẳng trách dì Đàm lại không chịu chấp nhận anh ta?
Hóa ra là vì sợ chuyện xấu sẽ bị vạch trần.
Chàng trai trẻ nắm chặt tay của cô gái giống như đang truyền sức mạnh cho cô ta, lại giống như đang cổ vũ cho chính mình: "Cho dù bọn họ nghĩ thế nào thì chúng tôi nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, không ai có thể chia rẽ chúng tôi hết." Cô gái cũng lấy lại bình tĩnh, nắm chặt lại tay của anh ta, ruy rằng muốn trải qua cửa ải cha mẹ này rất khó nhưng so với anh em thì chút nan đề này không tính là gì cả.
Ánh mắt của hai người kiên định, sau khi tạm biệt Tô Niệm Tinh mới chậm rãi rời khỏi quán ăn.
"Chị chủ, cô cảm thấy cuối cùng bọn họ có thể viên mãn được không?" A Trân không biết đã sáp tới gần từ khi nào.
Nếu cô ta là cha của chàng trai trẻ thì chắc chắn sẽ hận vợ cũ muốn chết, không có khả năng đồng ý cho con trai lấy con gái riêng của vợ cũ.
Tô Niệm Tinh lại cong khóe môi, nghĩ đến quẻ tượng mà mình đã xem được từ trước đó, cô đọc một câu thơ: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám đào minh hựu nhất thôn."
A Trân đã sớm trả hết thơ cú lại cho giáo viên lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Nó có nghĩa gì thế?"
A Hỉ đảo trắng mắt: "Chính là quá trình trắc trở gian nan nhưng kết quả lại rất xán lạn. Một câu thơ đơn giản như vậy mà cô cũng không biết, rốt cuộc cô học lớp ngữ văn kiểu gì vậy?"
A Trân thấy anh ta coi thường mình bèn đuổi theo đánh: "Cho anh khinh thường tôi này! Anh đứng lại cho tôi!"
Nhìn bộ dáng chí chóe nhau của hai người họ, Tô Niệm Tinh lắc đầu, chậc chậc vài tiếng.