Chương 382: Cậu Cũng Muốn Rời Khỏi Cha Cậu Sao
Chương 382: Cậu Cũng Muốn Rời Khỏi Cha Cậu SaoChương 382: Cậu Cũng Muốn Rời Khỏi Cha Cậu Sao
Bốn giờ chiều, trong tiệm không có người, một cậu trai trẻ ăn mặc lôi thôi, tuổi tác không lớn đi vào trong với vẻ thần bí, trông thấy A Trân và A Hỉ vẫn còn ở đây, cậu ta ra hiệu cho hai người đều tránh đi.
A Trân và A Hỉ chỉ có thể ra đằng sau bếp giúp đỡ.
Tô Niệm Tinh thấy cậu trai trẻ này trông có vẻ thấp thỏm bất an, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài bèn nhíu mày: "Cậu là vị thành niên đúng không? Tôi không xem bói cho vị thành niên.”
Cậu trai trẻ xác nhận phía sau không có ai xong, lúc này mới ngồi xuống ghế: "Đại sư, cô châm chước cho một chút, tôi muốn tìm mẹ tôi."
Cậu ta móc tiền từ trong túi ra, có tiền lẻ và tiền chẵn, sau khi lôi ra được cả một đống to, trông giống một ngọn núi nhỏ.
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, nếu là tìm mẹ vậy ngược lại cũng không có gì không thể bói, cho nên cô lấy dụng cụ ra ngồi đối diện với cậu ta.
Cậu trai trẻ thấy cô đồng ý mới bắt đầu kể về cảnh ngộ của mình.
Từ lúc cậu ta vừa mới chào đời là mẹ đã vứt bỏ cậu ta, mới đầu cậu ta rất ngưỡng mộ những người khác đều có mẹ, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua rồi, cậu ta cũng đã quen dần với cuộc sống không có mẹ đó.
Cậu ta có một người bạn chơi cùng rất thân, mẹ của anh ta cũng đã ly hôn với cha của anh ta, khoảng thời gian trước, mẹ của anh ta đã trở về, thông qua kiện tụng mà đón được anh ta đi.
Mới đầu anh ta rất phản kháng, nhưng sau này mẹ đón anh ta đi rồi và nói cho anh ta biết nguyên nhân. Hóa ra sở dĩ mẹ rời bỏ anh ta là vì cha đã bạo lực gia đình với bà. Hơn nữa, khi ấy mẹ không có tiên, không có năng lực để chăm sóc anh ta, nhưng bây giờ bà ta đã kiếm được tiền ở bên ngoài rồi cho nên muốn qua đây đón anh ta đi.
"Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu ấy."
"Tôi muốn hỏi lúc trước tại sao mẹ tôi lại rời khỏi cha tôi? Có phải cũng giống như mẹ của bạn tôi, là bị ép đến bất đắc dĩ hay không."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Cậu cũng muốn rời khỏi cha cậu sao?”
Cậu trai trẻ siết chặt ngón tay với vẻ thấp thỏm và bất an, thật lâu sau, cậu ta mới xắn tay áo lên để lộ những vết sẹo trên người mình: "Tôi không thể chịu được nữa, ông ta cứ rượu vào là luôn thích đánh tôi. Tôi muốn đi với mẹ tôi. Có lẽ lúc đâu mẹ vì không thể chịu đựng được nên mới chọn rời khỏi ông ta. Mẹ tôi nhất định có thể hiểu được tôi."
Cậu ta nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ khẩn trương: "Cha tôi nói bà ấy bỏ chúng tôi để chạy theo người khác nhưng bạn của mẹ tôi đã nói, người mẹ sẽ không vứt bỏ con mình, trừ khi là bất đắc dĩ."
Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, chàng trai này coi mẹ mình thành cọng rơm cứu mạng đây mà.
Cô ra hiệu cho đối phương duỗi tay ra.
Xem xong chỉ tay, cô hỏi cậu trai trẻ năm nay bao nhiêu tuổi?
Cậu trai trẻ hơi sững sờ, theo bản năng mở miệng đáp: "Mười lăm tuổi."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Mẹ cậu thật sự đã rời bỏ cậu."
Sắc mặt của chàng trai trẻ trắng bệch, không dám tin vậy mà lời cha nói lại chính là sự thật.
Nhưng ai ngờ sau đó Tô Niệm Tinh lại nói: "Nhưng không phải bà ấy vứt bỏ các cậu mà là lúc đẻ cậu ra đã chết vì khó sinh rồi." Con ngươi của chàng trai trẻ co rút lại: 'Không thể nào như vậy được, lúc trước cha nói bà ấy vứt bỏ tôi, không cần tôi mà."
Tô Niệm Tinh cảm thấy thương tiếc cho người phụ nữ đáng thương này, bà ta đã hy sinh cả mạng sống của mình nhưng vẫn không thể có được danh tiếng tốt: "Vì ông ta không muốn cậu hận ông ta, bởi vì khi ấy, chính ông ta kiên quyết bắt mẹ cậu phải đẻ thường mà không muốn tốn tiền đẻ mổ, cho nên mới dẫn đến việc bà ấy khó sinh."
Cậu trai trẻ ngây người nhìn Tô Niệm Tinh, miệng cứ há như vậy thật lâu, rất lâu sau đó đột nhiên cậu ta kích động đứng bật dậy, chống hai bàn tay lên bàn, tức giận nói: "Ông ta lừa tôi! Ông ta vẫn luôn lừa tôi!"
"Tiền lương của ông ta không cao, lại có một đứa con ghẻ như cậu cho nên không thể tìm được người phụ nữ khác, mãi mà vẫn không có cách nào đi thêm bước nữa. Cho nên ông ta mới trút lửa giận lên người cậu." Tô Niệm Tinh đồng cảm với cậu trai trẻ này, rõ ràng cậu ta có thể có một người mẹ yêu thương mình, nhưng tất cả đều đã bị người đàn ông ích kỷ đó hủy hoại hết.