Chương 432: Thai Đôi
Chương 432: Thai ĐôiChương 432: Thai Đôi
Có hàng xóm suy đoán: "Có khả năng là trước đây không lắp camera chăng? Quản lý ở bệnh viện cũng không nghiêm ngặt cho nên mới để ông ta nắm được cơ hội. Huống chi, mọi người đều theo bản năng cho rằng con bị bọn buôn người bắt mất mà không nghĩ bác sĩ cũng có thể trộm mất con."
Suy đoán này nhanh chóng có được sự tán đồng của mọi người.
Có truyền thông cũng đưa ra nghi vấn: "Bệnh viện Phúc Thái có tổng cộng ba mươi nhân viên dính đến vụ án, vậy liệu lãnh đạo bệnh viện có tham gia vào không?”
Giám sát Lương nhận lấy micro và trả lời: "Tạm thời vẫn chưa điều tra ra bằng chứng bọn họ có dính líu đến vụ án, nhưng lơ là công việc cũng là điều chắc chắn.
Hà Tuấn Sinh rất gian trá, ông ta cũng không hề tùy tiện trộm trẻ mà thường đều là trộm một trong hai đứa trẻ song sinh.
Trước đây ở Hương Giang vẫn chưa phổ biến siêu âm, có rất nhiêu bệnh viện công lập đều không mua thiết bị tương tự, hoặc là ông ta đặc biệt chọn những gia đình có hoàn cảnh khó khăn, nói là đứa trẻ sinh ra mắc phải bệnh không thể chữa khỏi, người nghèo không chữa được khỏi bệnh nên chỉ có thể mặc cho đứa trẻ tự sinh tự diệt."
Mọi người chợt hiểu ra: "Hóa ra chỉ trộm một đứa thôi! Chẳng trách, thế này thì ai mà ngờ được chứ?"
Tô Niệm Tinh lại quay đầu nhìn về phía chú An: "Chú An, chú nói mình có một ông anh song sinh đúng không?”
Chú An hơi sững sờ: "Đúng rồi, năm tôi mười mấy tuổi đã cùng đồng hương vượt biên tới Hương Giang, từ đó chúng tôi đã đứt liên lạc rồi."
Các hàng xóm đang xem tivi lại quay sang nhìn chú An, đột nhiên hiểu ra ý của Tô Niệm Tinh là gì.
Tốc độ phản ứng của A Trân nhanh nhất: "Ý của tôi là lúc đầu thím An đẻ cũng là một cặp song sinh có đúng không? Cái cậu lớn lên trông rất giống An Tử kia không phải cháu trai chú mà một đứa con trai khác của chú An đấy."
Môi chú An hơi run lên, không dám tin trên đời còn có chuyện hoang đường đến vậy.
Các hàng xóm cảm thấy suy đoán này rất đáng tin.
"Chắc chắn là đúng rồi, trước đây tôi cứ cảm thấy người kia chắc chắn không phải cháu trai ông, nếu như cậu ta tới Hương Giang thì không có khả năng cha cậu ta lại không nói với cậu ta rằng ông đang ở Hương Giang."
Người bình thường tới một nơi xa lạ sẽ ngay lập tức tìm người thân để nhờ sự giúp đỡ, không có lý nào mà chàng trai trẻ kia lại không đi tìm người thân, ngược lại còn bỏ đi như người không có việc gì như thế?
Trừ phi, anh ta không phải cháu trai của chú An.
"Trời ơi, đó chính là đại án rồi còn gì!"
Chú An chống tay lên mặt bàn để đứng dậy, hai chân ông ta run lên, suýt chút nữa thì ngã sõng soài, cũng may mà chú Minh đỡ được ông ta: 'Không sao chứ?"
Chú An ngồi tại chỗ ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới sải bước đi ra khỏi quán ăn: "Tôi phải tới đồn cảnh sát hỏi mới được."
Chú Minh sợ ông ta ngã trên đường nên lập tức đi theo: “Tôi đã ông đi."
Các hàng xóm tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cũng có người đi theo bọn họ: "Trước đây vợ tôi cũng đẻ ở bệnh viện đó, không biết cô ấy có đẻ một cặp song sinh không?”
"Tôi có một người thân cũng từng đẻ con ở bệnh viện đó, tôi cũng đi xem Sao.....
Chưa đến một lúc mà trong quán đã có bảy, tám người rời đi, chỉ còn lại mấy người già tay chân không nhanh nhẹn.
Bà A Cam đã sống hơn nửa đời người nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này: "Sao lòng dạ con người lại xấu xa như vậy chứ?"
Tô Niệm Tinh thở dài, có vài người vì tiền bạc mà sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn đê hèn nào.
Sắc trời đã không còn sớm nữa, bác A Cam đỡ bà A Cam rời khỏi quán ăn, bọn họ còn phải đi chợ rồi vê nhà nấu cơm nữa.
Đợi sau khi hai người đi rồi, quán ăn lại có thực khách mới tới, là hai vị khách lạ mặt.
A Hỉ đi lên đón tiếp: "Xin hỏi, hai vị muốn dùng gì?"
Sau khi hai vị thực khách gọi món xong lại chỉ ra bên ngoài kia: "Hai ông bà cụ kia là cha mẹ của Lý Minh An phải không?”
A Hỉ hơi sững sờ: "Đúng rồi, hai người là?"
Vị thực khách cười bảo: "Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi là nhân viên điểu tra bảo hiểm, con trai của họ mua bảo hiểm ở công ty chúng tôi nên chúng tôi cần phải đối chiếu thông tin của người nhà."
Hai vị thực khách lấy thẻ công tác của mình ra.
Nhân viên bảo hiểm ở Hương Giang cần phải thông qua bài thi chuyên ngành, nhưng cũng giống với nội địa, ngành nghề ngày thường gặp phải sự kỳ thị. Tô Niệm Tinh nhìn bọn họ với vẻ cảnh giác: "Hai người muốn hỏi gì?"