Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433: Gia Đình Đoàn Tụ

Chương 433: Gia Đình Đoàn Tụ Chương 433: Gia Đình Đoàn TụChương 433: Gia Đình Đoàn Tụ

Thực khách A nói: "Chúng tôi muốn hỏi hai ông bà cụ có bệnh nặng gì không?”

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không có, sức khỏe của bọn họ cũng được."

Cô liếc mắt ra hiệu cho A Hỉ và không trả lời câu hỏi của bọn họ thêm nữa.

Hai vị thực khách cũng thức thời mà không nhắc tới nữa, sau khi ăn cơm xong lại vội rời đi.

A Hỉ có hơi khó hiểu: "Mua bảo hiểm cần phải hỏi mấy câu hỏi này sao?"

Tô Niệm Tinh chưa từng mua bảo hiểm ở Hương Giang, kiếp trước lại càng chưa từng mua bao giờ nên cũng không hiểu cho lắm.

A Hỉ và A Trân đều không hiểu.

Chẳng qua, vào buổi chiều, lúc bà A Cam và bác A Cam lại đến quán ăn, bọn họ vẫn kể lại các câu hỏi mà nhân viên bán bảo hiểm đã hỏi cho hai người nghe.

Bác A Cam hơi thay đổi sắc mặt: "Thường thì chỉ có khi nào phải bồi thường thì bọn họ mới đi điều tra gia cảnh thôi."

Bà A Cam suy đoán: "Có phải Minh An với Minh Trân đã xảy ra chuyện rồi không? Mau gọi điện hỏi xem nào?”

Bác A Cam mượn điện thoại trong quán của Tô Niệm Tinh, Tô Niệm Tinh cũng gật đầu.

Bác A Cam bấm số điện thoại của nhà con trai nhưng mãi mà vẫn không có ai nhận máy.

Ông ta gọi cho con gái thì điện thoại được nối máy, nhưng cô ta nói mình không sao cả.

Sau khi cúp máy, bác A Cam nhíu chặt mày: "Minh Trân là đứa nóng vội, tâm giờ này không phải nó nên đi đón con rồi sao? Sao vẫn còn ở nhà chứ?"

Bà A Cam không yên lòng: “Chúng ta qua đó đi.'

Hai vợ chồng già đỡ nhau đi ra khỏi quán ăn.

Gặp phải hàng xóm quay lại quán ở đằng trước, bọn họ chào hỏi một tiếng rồi tới trạm xe buýt phía đối diện.

Các hàng xóm đi vào trong quán và nói lại kết quả điều tra: "Con của nhà người thân tôi không mất."

"Con dâu tôi cũng không mất."

"Sao các bà lại chắc chắn đứa trẻ không mất vậy?" Tô Niệm Tinh tò mò hỏi.

"Bọn họ có sổ cái cả đấy, tổ chức vì muốn tiện thanh toán nên đã ghi lại thông tin của mỗi một đứa trẻ bị trộm." Hàng xóm trả lời.

Tô Niệm Tinh hiểu ra, có khả năng cũng là để mang tới tác dụng uy hiếp.

Cô nhìn một vòng nhưng không thấy chú An đâu: "Sao chú An vẫn chưa về?"

Nhắc đến chú An, vị hàng xóm kia rõ ràng trông càng hưng phấn hơn nhiều, ông ta vỗ đùi một cái rồi kể lại hai năm rõ mười sự việc.

"Chúng tôi đợi ở đồn cảnh sát một tiếng lận thì buổi họp báo mới kết thúc. Rất nhiều phóng viên đứng ở cửa đặt câu hỏi, vất vả lắm cậu ấy mới thoát thân được.

Chúng tôi tới tìm giám sát Lương, cậu ấy tìm sổ cái cho chúng tôi rồi lật tìm từng trang một, chí có tên thím An là có trên danh sách còn những người khác đều không bị trộm con."

"Giám sát Lương nói sắp tới cậu ấy sẽ lần lượt đi phỏng vấn các bên mua, có đứa trẻ được bán ở bản địa, nhưng cũng có đứa trẻ đã bị bán ra nước ngoài rồi."

"Bán thế nào? Buôn người là phạm pháp cơ mà?" Tô Niệm Tinh tò mò không thôi.

"Đưa đứa trẻ đến viện phúc lợi, sau đó để người mua ở nước ngoài nhận nuôi, hợp pháp, chính quy rồi còn gì, thường thì vượt quốc gia sẽ khó mà truy cứu lắm." Chú Minh nhún vai, rõ ràng đã bị nội dung giao dịch dơ bẩn này làm cho mắc ói.

Mấy đứa trẻ đó vẫn còn quá nhỏ mà.

"Cũng không biết bọn họ tính làm gì với mấy đứa bé này?”

"Ai mà biết?"

Các hàng xóm lại thở dài nặng nề.

Chớp mắt cái đã qua hai ngày, cuối cùng thì giám sát Lương cũng đã điều tra ra tung tích của một An Tử khác.

Hơn hai mươi năm trước thím An quả thật đã đẻ một cặp song sinh, An Tử được bế ra ngoài, còn một đứa trẻ khác là Phong Tử lại bị bọn họ bán cho một đôi vợ chồng không có khả năng sinh đẻ ở nông thôn, nghe nói đợt ấy trả mười vạn đô la Hồng Kông.

Bọn họ vẫn luôn coi Phong Tử như con ruột của mình, nhưng bất đắc dĩ trình độ văn hóa của họ không cao, lại thêm trình độ giáo dục ở nông thôn không ổn cho nên Phong Tử còn chưa tốt nghiệp tiểu học đã phải thôi học.

Không có một nghề thành thạo nên anh ta cùng các đồng hương đến Vịnh Đồng La làm công. Tiền mà anh ta kiếm được đều gửi về quê xây nhà, chỉ có thể bán sức lao động, làm cái nghề kiếm sống vất vả nhất là đến công trường bốc gạch.

Hôm ấy, anh ta cho rằng anh Minh với Tô Niệm Tinh là lừa đảo, cộng thêm việc anh ta còn phải vội về công trường cho nên mới không theo bọn họ qua đây.

Giám sát Lương dẫn Phong Tử đến đường Paterson, trông thấy An Tử lớn lên giống mình y như đúc, cả người Phong Tử ngây ra như phỗng, sau đó lại nhìn về phía anh Minh đứng bên cạnh An Tử: "Hóa ra hôm đó anh nói thật sao?"
Bình Luận (0)
Comment