Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434: Bù Đắp

Chương 434: Bù Đắp Chương 434: Bù ĐắpChương 434: Bù Đắp

Anh Minh gãi đầu: "Hôm đó tôi chắc hẳn nên kéo cậu về đây nhận người mới đúng, bằng không cũng sẽ không phải đợi cho đến bây giờ, cha cậu đã đăng thông tin tìm người lên báo rồi đấy, cậu không nhìn thấy sao?"

Phong Tử lắc đầu: "Báo đắt lắm, tôi không nỡ mua”

Một lời này vừa nói ra đã khiến hai mắt chú An đỏ hoe, ông ta vỗ vào cánh tay Phong Tử mà liên tục nói "tốt"/về là tốt rồi."

Thím An lại giải phóng cảm xúc nhiều hơn chú An, bà ta nhào vào lòng Phong Tử: "Con của tôi, con đã vất vả rồi."

Cả người Phong Tử cứng ngắc, tuy rằng biết người này chính là mẹ ruột của mình nhưng tình cảm xa lạ, ít nhiều gì vẫn có hơi mất tự nhiên.

An Tử thì nhìn Phong Tử, trong mắt vừa là vẻ xa lạ vừa là đông cảm.

Các hàng xóm vây quanh nhìn mà rơi nước mắt: "Thật cảm động quá."

Cũng có hàng xóm chửi bọn buôn người kia nên xuống địa ngục: "Nếu không phải tại bọn họ thì sao Phong Tử có thể chịu nhiều tội như vậy được chứ, mấy người này xứng đáng bị sét đánh trúng đầu!"

Rõ ràng hai người họ lớn lên rất giống như nhưng nếu quan sát thật kỹ thì khí chất vẫn có hơi khác. An Tử sáng sủa và thích cười, làn da mang màu lúa mạch. Còn Phong Tử lại là một người đàn ông rắn rỏi, tính cách thô lỗ, da của anh ta cũng đen hơn của An Tử một tông.

Lúc đứng riêng, các hàng xóm không tài nào nhìn ra được, nhưng nếu hai người họ đứng chung lại có thể nhìn ra được sự khác biệt rất rõ ràng.

Sau khi vừa khóc vừa hỏi xong, cuối cùng thím An cũng hỏi ra được vấn đề khó giải quyết nhất: "Cha mẹ nuôi của con đâu?”

Tô Niệm Tinh thâm nghĩ: Đó nào phải cha mẹ nuôi đâu, rõ ràng là người mua cơ mà, nhưng cô cũng có thể hiểu được thái độ thận trọng của thím An vì dù sao bà ta cũng sợ làm tổn thương con trai mình.

Phong Tử cúi gục đầu: "Năm con mười tuổi thì bọn họ vào xưởng làm công, nhà xưởng xảy ra hỏa hoạn nên cả hai người đều đã chết cháy. Ông chủ công xưởng kia bắt nạt con chỉ là một đứa trẻ nên không chịu bồi thường, cuối cùng sống chết mặc bay."

Có người trực tiếp chửi bậy: "Báo ứng! Nếu bọn họ không mua cháu thì cháu cũng sẽ không rời khỏi cha mẹ đẻ của mình!"

"Đúng đói! Đây chính là báo ứng!"

Phong Tử lặng lẽ nghe bọn họ nói, cảm xúc cũng không có sự thay đổi lớn bao nhiêu.

Thím An lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đối vợ chồng kia đã mất rồi, vậy Phong Tử có thể đến sống chung với bọn họ.

Thím An càng nghĩ lại càng cảm thấy kích động, bà ta nắm tay của Phong Tử rồi cảm ơn giám sát Lương: "Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi tìm người, vô cùng cảm ơn."

Giám sát Lương lắc đầu, nói không cần cảm ơn.

Thím An lại gọi chồng rồi ra hiệu cho An Tử đi theo: "Đi! Chúng ta vê nhà nào!"

Bà ta quay đầu giải thích chỉ tiết tình hình gia đình cho Phong Tử nghe: "Nhà chúng ta ở ngay phía sau đây, cách chỗ này gần lắm, mẹ đã dọn ra một căn phòng cho con rồi, sau này con cứ sống ở đây, đừng về quê nữa."

Phong Tử bối rối đi theo bên cạnh bà ta, tuy rằng bà ta nói rất nhiều nhưng loại cảm giác này lại rất mới mẻ khiến anh ta chỉ biết yên lặng lắng nghe.

Các hàng xóm nhìn bóng lưng của một nhà bốn người, người có cảm xúc phong phú đã không ngừng lau nước mắt: "Thật không dễ dàng gì."

"Tốt quá rồi, cả gia đình đã đoàn viên."

Chú An và thím An vì muốn Phong Tử hòa nhập với gia đình mới cho nên phần lớn thời gian đều ở bên anh ta, dẫn anh ta đi làm quen với môi trường xung quanh và dẫn anh ta đi nhận biết hàng xóm.

Quán ăn Tô Thần Toán là nơi mà bọn họ thường xuyên tới, ông ta còn đặc biệt giới thiệu Phong Tử với Tô Niệm Tinh: "Người này là Tô thân toán, bói toán chuẩn lắm đấy nhé."

Ông ta kể về cặp tình nhân trước đó tới tìm Tô Niệm Tinh xem bói kia: "Khi ấy Tô thần toán đã kết luận cô gái trẻ đó không thể gả được vào nhà hào môn."

Nhắc đến chuyện này là chú An lại tò mò hỏi Tô Niệm Tinh: "Trước đó có phải cô đã nhìn ra được người đàn ông kia không phải cậu ấm nhà giàu rồi không?”

Tô Niệm Tinh bật cười: "Tôi có nhìn ra được hay không đã không còn quan trọng nữa rồi đi?"

Chú An cũng nghĩ như vậy.

Phong Tử nhìn thấy Tô Niệm Tỉnh lại gãi đầu với vẻ lúng túng: "Xin lỗi, lần trước tôi...

Tô Niệm Tinh bật cười ha ha: "Chuyện không liên quan đến anh mà, là tự tôi nhận lâm người đấy chứ." Phong Tử thấy cô dễ nói chuyện như vậy còn có hơi ngạc nhiên.
Bình Luận (0)
Comment