Chương 435: Một Lũ Cặn Bã Không Có Nhân Tính
Chương 435: Một Lũ Cặn Bã Không Có Nhân TínhChương 435: Một Lũ Cặn Bã Không Có Nhân Tính
Anh ta cũng từng gặp mấy tiên sinh đoán mệnh ở nông thôn nhưng người nào cũng ra vẻ cao nhân, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp được một đại sư đoán mệnh gần gũi với mọi người như thế.
Sự xuất hiện của chú An khiến cho các hàng xóm đang thảo luận về tiêu đề trang nhất trên các mặt báo càng hăng hái hơn.
Mấy hôm trước đã mở phiên tòa rồi, mấy phần tử tội phạm kia đều bị phán tội hết, ngoại trừ Tiểu A Phi vừa mới gia nhập vào tổ chức bị phán năm năm ra thì những người còn lại đều tù chung thân hết, không có giảm án, nói cách khác là có ngồi tù mọt gông cũng không thể ra ngoài được.
"Vào tù mới được ba ngày mà nghe nói mặt của cậu phú nhị đại giả kia đã bị hủy dung rồi đấy, không biết là ai làm."
"Còn có thể là ai làm được nữa? Những người coi thường cậu ta chứ ai, cái loại dựa vào gương mặt để kiếm ăn như cậu ta không có một chút giá trị võ lực nào đâu, vào mấy nơi như nhà tù ấy chỉ có thể ở tâng thấp nhất mà thôi."
"Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ nữ giới mới đố ky với người giống mình, nhưng không ngờ đàn ông cũng sẽ đố ky đấy, thậm chí còn đến mức hủy dung luôn.”
Các hàng xóm láng giêng thảo luận sôi nổi, chủ yếu là báo chí trong mấy hôm nay đều đăng tin vê vụ án này, gân như ngày nào cũng có tin tức mới.
Không phải bị hủy dung thì chính là bị đấm vào mặt, nghiêm trọng nhất chính là đại ca của tổ chức đó bị người cắt luôn "của quý."
Nhiều người vào tù với nhau như thế mà vẫn có thể bị tù nhân bắt nạt vậy cũng khó tránh khỏi có người bên ngoài sai khiến, có thể thấy bọn họ đã khiến người ghét hận bao nhiêu.
Cái hôm mở phiên tòa ấy, chú An cũng đi dự thính, nhìn thấy mấy người kia chỉ bị phán tù chung thân mà không bị xử cho tội chết là ông ta tức không chịu được, sau khi trở về, mấy ngày liền vẫn chưa thể nguôi giận, bây giờ chỉ cần nghe được mấy người đó bị bắt nạt là ông ta sẽ cảm thấy hả hê.
"Đáng kiếp! Một lũ cặn bã không có nhân tính!"
Sau khi chửi xong, chú An lại dẫn Phong Tử đến chỗ khác đi dạo.
Hai người đi chưa được bao lâu thì giám sát Lương tới tìm Tô Niệm Tinh, còn chưa gặp được người thì các hàng xóm đã vây quanh anh, khen ngợi anh đã xử lý vụ án này rất hay.
Sau khi vụ đại án này được thẩm tra xử lý xong, bộ phận quan hệ công chúng gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực để tuyên truyền.
Đội cảnh sát Hương Giang được một phen cày độ hảo cảm của thị dân. Thường thì các thị dân hay chửi cảnh sát lãng phí tiền của người đóng thuế, nhưng bây giờ, vụ án này vừa đăng lên báo là mọi người bắt đầu tới tấp khen khơi.
Lần này, hiệu suất của đội cảnh sát Hương Giang vẫn rất cao, đặc biệt xử lý vụ án này rất đẹp, toàn bộ đường dây thương nghiệp bị tóm gọn một lưới từ đầu đến cuối, không có một con cá lọt lưới nào.
Giám sát Lương thân là người phụ trách vụ án này cũng nổi tiếng một phen, có được sự khen ngợi của các lãnh đạo, còn ghi công cho anh.
Nhưng lời khen nhận được càng nhiều thì anh lại càng chột dạ vì vụ án này hoàn toàn không phải do anh phát hiện ra, nếu không có Tô Niệm Tinh nhắc nhở thì anh hoàn toàn không biết tại Hương Giang còn có tổ chức tội phạm táng tận lương tâm đến như vậy.
Anh muốn nhường lại vinh quang ấy cho Tô Niệm Tỉnh nhưng trước đó cô đã nhiều lần dặn dò không cho phép khai tên mình ra, nên anh cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của cô.
Trong ngõ nhỏ, giám sát Lương đưa một phong bì cho Tô Niệm Tỉnh: "Bên trong này là tiên thưởng."
Tô Niệm Tinh có hơi ngạc nhiên: "Tiền thưởng?"
"Thật ra vụ án này là công lao của cô, tôi cầm phần thưởng này mà thấy rất áy náy. Cô cầm rồi thì tôi mới có thể yên tâm." Giám sát Lương rất muốn kêu Tô Niệm Tinh làm cảnh sát, ít nhất thì sau khi cô làm cảnh sát cũng có thể cầm súng hợp pháp, có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mà không phải là rõ ràng có bản lĩnh rất lớn, nhưng lại chỉ có thể che giấu cẩn thận.
Tô Niệm Tinh thấy anh nhìn mình với ánh mắt tiếc nuối cũng đoán ra được anh lại nổi lên suy nghĩ quý trọng người tài rồi.
Cô lập tức dở khóc dở cười: "Anh cũng đừng cảm thấy có lỗi với tôi, thật ra chúng ta chính là quan hệ hợp tác. Tuy anh đã có được vinh quang nhưng cũng bị nguy hiểm quấn lên người.
Hơn nữa, cũng không phải anh không có công lao mà. Cái hôm bắt người đó, tôi cũng đã nhìn thấy rồi, súng thật đạn thật bay như mưa, còn làm mấy viên cảnh sát bị thương nữa. Các anh đã mạo hiểm thì xứng đáng có được những vinh quang này."