Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437: Cố Hết Sức Mà Làm Là Được

Chương 437: Cố Hết Sức Mà Làm Là Được Chương 437: Cố Hết Sức Mà Làm Là ĐượcChương 437: Cố Hết Sức Mà Làm Là Được

Tô Niệm Tinh đến bệnh viện, giám sát Lương cũng không trực tiếp rời đi mà là theo bọn họ cùng lên trên đó. Anh nhìn thấy viên cảnh sát giao thông đứng ở cửa phòng bệnh mới đi lên hỏi về tiến triển về tình hình vụ án.

Tô Niệm Tinh thì lại theo bà A Cam cùng vào trong phòng bệnh.

Bác A Cam đang túc trực trước giường bệnh của con trai.

Lý Minh An đang mở mắt nhưng lại không có cách nào nói chuyện mà chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu.

Muốn uống nước thì chớp mắt một cái, muốn đi vệ sinh thì chớ mắt hai cái, thuê điều dưỡng ở bệnh viện quá đắt nên bác A Cam tự trông con trai.

"Minh Trân đâu rồi?" Bà A Cam nhìn xung quanh mà không thấy con gái đâu, mới tò mò hỏi.

"Nó đi mua cơm rồi." Bác A Cam chào hỏi Tô Niệm Tinh: "Có thể bói được bao nhiêu thì bói bấy nhiêu, cố hết sức mà làm là được."

Tuy rằng Tô Niệm Tinh là một thần toán nổi tiếng nhưng cũng không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể bói ra được, ví dụ như chú An kêu cô bói về anh trai nhưng không thể bói ra được.

Bác A Cam sợ cô có gánh nặng tâm lý nên cố tình nói như vậy.

Tô Niệm Tinh hiểu được ý của ông ta nhưng cũng không hỏi thêm gì cả, mà trực tiếp cầm lấy tay của Lý Minh An, nói thật thì đây đã không thể tính là cầm tay nữa rồi.

Bàn tay này được bọc đến mười mấy lớp vải, trông cứ như xác ướp ấy, đừng nói là chỉ tay mà ngay cả mu bàn tay và lòng bàn tay cô còn không phân biệt được thì thôi, chỗ duy nhất lộ ra đoạn da lại là ngón tay cái.

Bà A Cam thấy cô muốn xem chỉ tay mà có hơi khó xử: "Cái này có cần gỡ ra không? Nhưng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình ấy nhỉ?"

Tuy rằng tin tưởng bản lĩnh xem bói của Tô Niệm Tinh nhưng bà A Cảm cũng biết bác sĩ mới có thể chữa bệnh cứu người, lỡ như sau khi gỡ ra, bệnh tình của con trai bà ta lại nặng hơn thì phải làm sao?"

Tô Niệm Tinh hiểu được sự băn khoăn của bà ta, cô lắc đầu: "Không sao, tôi có thể xem tướng mặt của anh ta."

Mặt của Lý Minh An cũng bị thương một chút nhưng nếu so với tay thì đã tốt hơn quá nhiều rồi.

Tô Niệm Tinh cầm ngón tay cái của anh ta, vừa mới nắm vào thì bên ngoài đã có người đi vào trong, là Lý Minh Trân.

Cô ta trông thấy trong phòng bệnh có một người lạ cũng hơi ngạc nhiên: "Đây là?"

Bà A Cam vội vàng giới thiệu: "Đây là Tô thần toán, chính là vị thân toán xem bói linh nhất ở Vịnh Đồng La."

Lý Minh Trân là một giáo sư đại học nên hiển nhiên cô ta sẽ không mê tín, tin vào bói toán rồi, cộng thêm công việc của cô ta rất bận nên rất ít khi về đường Paterson, bởi vậy hiển nhiên cô ta không biết chỗ thân kỳ của Tô Niệm Tỉnh.

Cô ta tỏ ra không tán thành với sự lựa chọn của mẹ ruột: "Đã bận như thế rồi mà sao mẹ còn rước thêm phiền phức nữa?

Bây giờ là lúc để tìm người xem bói hay sao?

Đây là chuyện ngoài ý muốn chứ không phải lưu niên của anh con bất lợi. Mẹ đừng có nghe mấy tên đại sư đoán mệnh buôn thần bán thánh này, thật ra đó chỉ là tâm lý học cộng thêm xác suất thống kê mà thôi, cùng lắm là học thêm một ít kỹ thuật xem tướng mặt, thông qua vẻ mặt của đối phương để moi lời từ trong miệng mẹ ra."

Bà A Cam bị con gái nã thẳng súng liên thanh vào mặt mà rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Sau khi phản ứng lại được, bà ta sợ Tô Niệm Tinh nổi giận mà tức tối trừng mắt nhìn cô ta: "Tôi cũng là người từng đi du học, còn không hiểu cái gì khoa học bằng chị nữa à. Thái độ của khoa học chính là mở rộng, không hạn chế, phải duy trì được tinh thần nghi ngờ, nhưng cũng không thể nghi ngờ mù quáng, chị cứ xem cô ấy nói thế nào trước đi, đến lúc đấy chị muốn nghi ngờ sau cũng chưa muộn."

Bà A Cam không hổ là người mẹ có thể nuôi dạy ra hai vị nhân tài, nói chuyện rất mạch lạc, đâu ra đấy khiến Lý Minh Trân không còn lời gì để phản bác.

Cô ta mở hộp cơm ra rồi gật đầu: "Rồi rồi rồi, cho cô ta bói cũng được, nhưng cha mẹ không được mở miệng nói chuyện, càng không thể nhắc nhở cô ta."

Bà A Cam hiểu rõ ý của con gái: "Còn cần hỏi nữa sao? Chúng tôi hoàn toàn không biết người gây tai nạn là ai cơ mà."

Lý Minh Trân hơi mở to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Mẹ kêu cô ta bói về người gây tai nạn á?"

Bà A Cam gật đầu: "Ờ."

Ánh mắt quan sát Tô Niệm Tinh của cô ta giống như đang nói "người này chắc bị điên đây."
Bình Luận (0)
Comment