Chương 443: Anh Ta Khống Chế Đại Sư Đoán Mệnh Để Làm Gì
Chương 443: Anh Ta Khống Chế Đại Sư Đoán Mệnh Để Làm GìChương 443: Anh Ta Khống Chế Đại Sư Đoán Mệnh Để Làm Gì
Chỉ cần có người chết thì căn nhà này không thể bán được với giá cao, bên dự án bất động sản cũng rất sợ loại chuyện này, bằng không, cái chết của A Mỹ cũng sẽ không đến mức còn không được đăng cả lên báo chí, lý do là sợ ảnh hưởng đến giá nhà.
Giám sát Lương ra hiệu cho mọi người xuống xe, anh ném chìa khóa cho tổ viên A: "Lái xe Jeep xuống bãi đỗ xe dưới hầm đi."
Anh Phi ở đầu bên kia điện thoại nói: "Hai người kia chính là bọn họ đấy, đã lên lầu rồi."
Trong lòng giám sát Lương kinh hoàng, anh vung tay ra hiệu cho tổ viên B lập tức đi theo, cho dù nói thế nào thì cũng phải khuyên người xuống trước đã.
Đợi một nhóm người chạy đến tòa nhà kia thì dưới tòa nhà đã có một đám đông đang chen chúc nhau xem náo nhiệt rồi.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra cũng không phải hai người kia muốn nhảy lầu tự sát mà là một người đàn ông đang khống chế một cô gái đứng trên sân thượng.
Có hàng xóm đã nhận ra người đàn ông kia: 'Là anh Hắc, mau mau maul Mau gọi thím Hắc đi, anh Hắc đang bắt con tin kia kìa!"
"Cô gái kia là ai vậy?" Có người hỏi.
Anh Phi nhìn thấy giám sát Lương đang nhanh chóng chạy qua đây: "Là Tô thần toán, cô ấy bị người đàn ông kia khống chế rồi. Anh ta tới quán ăn tìm Tô thần toán xem bói nhưng đột nhiên lại bắt cóc cô ấy, tôi vẫn luôn bám theo phía sau họ. Phải làm sao bây giờ? Cao như thế, liệu cô ấy có gặp chuyện gì không?"
Đám người Đại Lâm đi phỏng vấn và điều tra lại tới sớm hơn giám sát Lương vài phút, nghe thấy bên này có động tĩnh cũng chạy qua đây xem, đang nghĩ có thể tìm được manh mối gì không, nhưng không ngờ lại tận mắt nhìn thấy một màn anh Hắc đang khống chế Tô Niệm Tinh.
Đại LÂm lập tức bắt đầu hành động, anh ta tìm hộ gia đình để mượn điện thoại điều cảnh sát chở đệm khí cứu hộ tới đây.
Trương Chính Bác và Quan Thục Huệ nhìn thấy giám sát Lương mà như nhìn thấy đồng đội, bọn họ lập tức nói lại tình hình mà mình đã điều tra ra được cho anh nghe: "Là một hộ dân có biệt danh là anh Hắc, không muốn di dời nên định khống chế dư luận, ép công ty bất động sản phải hủy bỏ dự án quy hoạch."
Cảnh sát B tò mò hỏi: "Vậy anh ta khống chế đại sư đoán mệnh để làm gì? Cô ấy có liên quan gì đến công ty bất động sản sao?"
Rõ ràng câu hỏi này cũng khiến rất nhiều người tò mò, bao gồm cả chính bản thân Tô Niệm Tỉnh cũng cảm thấy mình đúng là xui xẻo thôi rồi.
Sau khi cô bị anh Hắc khống chế đi lên sân thượng, anh Hắc không còn bóp cổ cô nữa, cuối cùng thì cô cũng có được một chút tự do, nhưng lúc này, cô cũng không thấy thoải mái hơn được gì cả, vì cô đã bị giam cầm chặt chẽ ở chỗ lan can sân thượng.
Nếu người đàn ông này đẩy một phát thôi là cô chắc chắn sẽ ngã xuống ngay.
Tòa nhà cao bảy tâng, rớt xuống dưới kiểu gì cũng chất.
Cô nuốt nước miếng với vẻ khẩn trương, cố gắng không để bản thân mình nhìn xuống dưới mà thốt ra một câu hỏi đã nín nhịn suốt cả đường đi này. Trong tay anh Hắc vẫn đang cầm con dao, một tay thì nắm chặt lan can, nhìn chằm chằm vào cô như hổ đói rình mồi.
"Tôi cũng không muốn đấu, nhưng một người chết cũng không tạo ra được sóng gió gì nên tôi chỉ có thể khai đao với cô thôi.
Ai kêu cô lại có danh khí lớn như vậy ở Vịnh Đồng La, còn từng lên báo nhiều lần như vậy chứ, chỉ có cô xảy ra chuyện thì mới tạo ra được cơn chấn động, mấy tờ báo kia mới đăng tin lên thôi."
Có thế nào Tô Niệm Tinh cũng không ngờ được mình không phải vì bói toán không linh mà bị người báo thù, mà là vì danh khí lớn?
Danh khí của cô lớn thì cô đáng kiếp bị bắt cóc sao?
Đây là thứ logic quỷ quái gì vậy?
Anh Hắc thấy vẻ mặt của cô khó tin, đại khái là lương tâm vẫn chưa biến mất hẳn, con dao gọt hoa quả trong tay anh ta hơi run lên: "Tôi cũng không muốn giết cô đâu, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ thả cô đi."
Tô Niệm Tinh thấy anh ta không phải loại người đại gian ác không việc xấu gì không làm mà càng giống một người thành thật bị ép đến tuyệt cảnh hơn, cô hỏi dò: "Anh bắt cóc tôi vậy cho dù tôi có chết hay không thì anh cũng vẫn phải ngồi tù, như vậy có đáng không?”
Anh Hắc cười khổ: "Căn nhà này là một tia hy vọng cuối cùng của tôi, chỉ dựa vào một mình tôi hoàn toàn không thể nuôi được mẹ và con gái, tôi có thể làm thế nào được?