Chương 444: Tôi Muốn Toàn Bộ Truyền Thông
Chương 444: Tôi Muốn Toàn Bộ Truyền ThôngChương 444: Tôi Muốn Toàn Bộ Truyền Thông
Nếu tôi chết rồi, con gái tôi còn có khả năng được người nhận nuôi.
Mẹ tôi bán căn nhà đi cũng có thể an hưởng tuổi già, chứ tôi sống cũng chỉ là một đứa kéo chân!
Không thể kiếm được tiền nên vợ tôi còn bỏ đi theo người khác rồi."
Có lẽ anh ta đã quá mệt mỏi rồi, nói năng lộn xôn, logic rối tung.
Tô Niệm Tinh còn muốn nói chuyện thêm nữa nhưng cuối cùng ở đầu cầu thang cũng có người đi len.
Đường lâu không có thang máy nên bọn họ phải leo thang bộ lên tâng thượng, chậm trễ mất vài phút.
Nhìn thấy giám sát Lương xuất hiện, anh Hắc lập tức dí con dao gọt hoa quả vào cổ Tô Niệm Tinh và quan sát người tới với vẻ cảnh giác: "Đứng lại đó ngay! Không được phép lại gần, nếu anh còn dám tiến thêm một bước thì tôi sẽ giết chết cô tal"
Giám sát Lương giơ hai tay lên, cố hết sức trấn an tinh thần của đối phương: "Được! Tôi không tiến lên, tôi chỉ đứng ở đây nói chuyện với anh, anh có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra đi."
Anh Hắc quát to một tiếng: "Gọi truyền thông tới đây hết đi, tôi muốn nói cho bọn họ biết Phòng Chính Thịnh vô liêm sỉ cỡ nào."
Giám sát Lương gật đầu, trong tay anh đang cầm bộ đàm lập tức nói với đầu bên kia: "Gọi ba nhà truyền thông ở dưới lên đây đi, lại điều thêm ba mươi viên cảnh sát mặc quân trang nữa đến để duy trì trật tự."
"Tôi muốn toàn bộ truyền thông!" Anh Hắc không hề hài lòng về quyết sách của giám sát Lương, gương mặt ngăm đen nghẹn thành màu tím đen, hình như là đang rất giận dữ.
Giám sát Lương ra hiệu cho anh ta nhìn xuống diện tích sân thượng này: "Mấy phóng viên kia vì tin tức mà bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nếu tất cả bọn họ đều đổ xô lên đây hết, mà sân thượng chỉ to có nhiêu đây thôi, vậy chỉ còn cách giảm thiểu cảnh sát đi, sẽ không có cách nào giữ trật tự nữa.
Sự an toàn của các anh sẽ không được đảm bảo. Người mà anh đang khống chế là một người vô tội, chắc hẳn anh cũng không muốn hại chết cô ấy đâu nhỉ?"
Anh Hắc cúi đầu nghĩ ngợi: “Anh nói cũng có lý! Vậy được, gọi ba nhà truyên thông kia lên đi."
Rất nhanh, ba nhà truyền thông đã được dẫn lên, vừa mới lên sân thượng, bọn họ đã điên cuồng bấm máy.
Giám sát Lương ra hiệu cho các cảnh sát trông chừng ba người này, đừng để bọn họ vượt qua dây cảnh báo rồi lại quay đầu nhìn về phía anh Hắc: "Được rồi! Truyền thông đã tới rồi, anh có lời gì thì cứ việc nói với bọn họ đi."
Anh Hắc nói lại hai năm rõ mười quá trình Phòng Chính Thịnh đã lừa các hàng xóm ký hợp đồng như thế nào ra.
Sau khi nói xong, có phóng viên hỏi: "Có phải A Mỹ do anh giết không?"
Anh Hắc đáp với vẻ u ám: "Là tôi giết đấy, con ả đó đáng chết!"
Các phóng viên lại ghi chép loạt soạt.
Anh Hắc đợi bọn họ ghi xong mới nói tiếp: "Chúng tôi đã thành lập đội cảm tử, nếu Phòng Chính Thịnh còn muốn khai phá tòa nhà này, chỉ cân nhà của ông ta xây xong thì cứ mỗi tháng chúng tôi sẽ giết một hộ gia đình."
Lời này vừa nói ra, các phóng viên đã điên cuồng phỏng vấn anh ta: "Đội cảm tử có những thành viên nào?”
Trên gương mặt của anh Hắc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Tôi không nói cho các người biết đâu! Các người chỉ cần nói cho ông chủ của Phòng Chính Thịnh rằng người nghèo khó chúng tôi ngu nhưng nếu ép chúng tôi quá thì chó cũng sẽ cắn người đấy.
Chỉ cần ông ta không sợ lỗ vốn thì cứ thoải mái mà xây. Miễn là các hộ dân cư không sợ chết thì bọn họ cứ việc mua mà ở, đội cảm tử chúng tôi dám lấy mạng ra chơi với bọn họ."
Có phóng viên nhận ra Tô Niệm Tinh, lập tức chuyển họng súng về phía cô: "Xin hỏi anh tại sao lại khống chế Tô thần toán, cô ấy cấu kết với Phòng Chính Thịnh làm việc xấu sao?"
Anh Hắc lại không nói gì nữa, Tô Niệm Tinh muốn mở miệng giải thích cho bản thân nhưng lưỡi dao lại dịch lên trên một chút.
Cô hiểu rồi, người này cố tình không nói cho các phóng viên biết cốt là muốn để bọn họ tự mình đi điều tra, đến khi ấy tin tức mới có thể đăng được thêm vài ngày.
Các phóng viên còn muốn hỏi nhưng giám sát Lương đã ra hiệu cho bọn họ im lặng, sau đó, anh nhìn về phía anh Hắc: "Mục đích của anh đã đạt được rồi, có thể thả người ra được chưa? Cô ấy với Phòng Chính Thịnh không hề có bất cứ quan hệ gì cả, chắc hẳn anh không muốn đả thương một người vô tội như cô ấy chứ?"
Anh Hắc lại bật cười: "Anh nghĩ tôi bị ngu sao? Nếu tôi thả cô ta ra rồi mấy phóng viên này không đăng bài thì phải làm sao hả?”