Chương 445: Anh Bớt Lừa Tôi Đi
Chương 445: Anh Bớt Lừa Tôi ĐiChương 445: Anh Bớt Lừa Tôi Đi
"Tôi muốn đợi mấy tờ báo bọn họ đăng bài lên, muốn cho toàn bộ dân Hồng Kông này đều biết Phòng Chính Thịnh vô liêm sỉ đến mức nào. Tôi muốn tất cả người Hồng Kông đều không dám mua tòa nhà mà Phòng Chính Thịnh khai phá.”
Giám sát Lương ra hiệu cho các cảnh sát dẫn các phóng viên xuống dưới.
Anh Hắc vừa định lên tiếng thì anh đã giành trước một bước, nói: "Bọn họ còn phải về viết bản thảo nữa."
Anh Hắc nghĩ lại thấy cũng đúng nên ngâm thừa nhận quyết định của anh.
Giám sát Lương đích thân đưa các phóng viên ra khỏi tòa nhà, hỏi bọn họ ngày mai có thể đăng bài được không?
Phóng viên lại nói với vẻ mặt tối tăm: "Thưa sir, đó chính là Phòng Chính Thịnh, một trong tứ đại gia tộc đấy, tòa soạn nào có thể đấu lại được bọn họ chứ? Không muốn sống nữa sao?"
Giám sát Lương hơi híp mắt lại.
Mấy phóng viên này chỉ qua đây lấy tin chứ không hề có ý định đăng báo, nói cách khác, anh Hắc hoàn toàn không thể đợi được bản tin.
Giám sát Lương lại đi lên lâu và nhìn về phía anh Hắc: "Anh muốn mượn danh khí của cô ấy để làm lớn chuyện này lên, nhưng suy nghĩ của anh không được khôn ngoan cho lắm đâu.
Cô ấy đúng là có danh khí thật nhưng cũng có thể là một nét bút hỏng. Danh khí của cô ấy quá lớn, độc giả sẽ bị cô ấy thu hút mà cho rằng quẻ tượng của cô ấy không linh mới dẫn đến việc bị anh khống chế, mà sẽ không đào bới sâu câu chuyện của anh. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không làm như vậy, tôi là cảnh sát, không có danh khí gì cả vậy họ sẽ chú ý đến câu chuyện của anh hơn."
Anh Hắc từ chối mà không hề suy nghĩ: "Anh bớt lừa tôi đi! Dáng người của anh cao như thế, tôi có thể khống chế được anh sao?"
Quyết sách của giám sát Lương thất bại rồi, anh vắt kiệt não muốn nghĩ ra biện pháp, nhưng anh Hắc lại không cho anh cơ hội: "Anh gọi ba phóng viên nữa lên đây đi, phải khác tòa soạn với ba phóng viên trước đó."
Xem chừng anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ kế hoạch làm ầm chuyện này lên, giám sát Lương đành vung tay ra hiệu cho viên cảnh sát gọi ba vị phóng viên khác lên tâng.
Có cảnh sát đi lên báo cáo: "Những chuyên gia đàm phán khác đã tới rồi."
Giám sát Lương đeo tai nghe lên, trợ thủ thì đứng ở tòa nhà đằng sau phối hợp với anh.
Trợ thủ nói với anh: "Tay súng bắn tỉa đã vào vị trí, chỉ cần anh ra mệnh lệnh thì anh ta có thể nổ súng."
Giám sát Lương làm một động tác tay với phía sau, ý là 'đệm khí cấp cứu đã được chuyển tới vị trí chưa?"
Trợ thủ ở đầu bên kia nói với anh: "Chưa, vẫn đang trên đường, ít nhất cũng phải mười phút nữa."
"Chúng ta nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho con tin!" Giám sát Lương ra hiệu bằng tay xong.
Sau khi bắn gục, anh Hắc nhất định sẽ rớt xuống dưới, trước khi chết có khả năng sẽ kéo theo Tô Niệm Tinh, mà anh cũng có khả năng không kịp kéo được người về cho nên phải đợi thêm đã. Anh ra hiệu cho viên cảnh sát đã đi đến đầu cầu thang đưa phóng viên lên đây chậm một chút, cố hết sức kéo dài thời gian.
"Sao vẫn chưa lên nữa?" Anh Hắc đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu, chúng đè lên mí mắt của anh ta, anh ta dùng tay áo cọ qua vài cái.
Giám sát Lương giải thích: "Bình thường mấy phóng viên này ít vận động nên leo cầu thang quá chậm, anh đợi thêm một lúc là họ sẽ lên ngay."
Bảy phút sau, cuối cùng thì các phóng viên mới được phép lên cầu thang, cũng giống với ba phóng viên trước đó, sau khi lên tâng thượng bọn họ bấm máy ảnh tách tách liên hồi.
Có một phóng viên lặp lại những câu hỏi trước đó, còn chưa đợi anh Hắc trả lời thì một phóng viên khác đã chen vào một câu: "Có người kêu tôi chuyển lời cho anh, anh có từng nghĩ đến con gái anh chưa? Nếu anh chết thì con gái anh sẽ được đưa đến một gia đình thế nào?"
Giám sát Lương nghe thấy trợ thủ ở bên kia tai nghe nói "đệm khí cấp cứu đã vào vị trí.”
Anh đang định ra hiệu bắn chết tội phạm nhưng nghe thấy câu này, con ngươi lập tức chấn động.
Anh Hắc chợt thay đổi sắc mặt.
Đây là một lời đe dọa trắng trợn!
Ông chủ của Phòng Chính Thịnh lấy con gái của anh ta ra để uy hiếp anh tai