Chương 476: Xin Hỏi Cô Có Phải Là Thân Toán Kia Không
Chương 476: Xin Hỏi Cô Có Phải Là Thân Toán Kia KhôngChương 476: Xin Hỏi Cô Có Phải Là Thân Toán Kia Không
Cô đứng ở cửa nhà hàng đợi taxi, đằng trước đã có một hàng người đang xếp rồi, có một chiếc taxi lái qua bên này, thai phụ đứng trên cùng của hàng người đi qua mở cửa xe, nhưng tài xế lại mắng thai phụ ở trước mặt: "Không chở cô, xúi quẩy."
Thai phụ bị đối phương chửi nhưng vẫn nén giận, cô gái trẻ xếp hàng phía sau cô ta đỡ thai phụ: "Dựa vào cái gì không chở khách, cô ấy là thai phụ, là thị dân hợp pháp, anh không chở cô ấy thì tôi sẽ khiếu nại anh!"
Tài xế liếc nhìn thai phụ với vẻ mặt âm u: "Nếu không sợ chết thì cô cứ ngồi vào đi."
Thai phụ sợ quá không dám ngôi vào con xe này nữa.
Cô gái trẻ biết cô ta sợ nên chỉ đành bảo: "Vậy tôi lên xe của anh ta, cô ngồi xe sau nhé."
Thai phụ gật đầu, tài xế chửi rủa vài tiếng rồi lái xe rời đi.
Sau đấy lại có một chiếc taxi khác lái qua, tính cách của tài xế cũng không chẳng tốt gì cho cam, chẳng qua cũng không quá đáng như người ban nãy.
"Tính cách của tài xế bây giờ đúng là kém thật đấy." Người phụ nữ xếp hàng phía sau mặt mày xanh mét.
Tô Niệm Tinh cũng đã được trải nghiệm sâu sắc rồi.
Không chỉ phục vụ kém mà giá cả còn siêu đắt.
"Xin hỏi cô có phải là thần toán kia không?” Người phụ nữ cảm thấy cô có hơi quen mắt nên hỏi dò. Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Đúng rồi! Tôi là thần toán đó đây!"
Người phụ nữ muốn mời cô xem bói nhưng Tô Niệm Tinh lại hơi khó xử: "Xin lỗi, mỗi ngày tôi chỉ có thể bói ba quẻ, hôm nay đã bói hết mất rồi."
Vừa vặn có một chiếc taxi chạy tới, sợ đối phương lại kêu cô xem bói nên Tô Niệm Tinh quay người ngồi lên xe.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh lại tới đài truyên hình để ghi hình bổ sung và gặp được đạo diễn.
Đối phương lại trưng đôi mắt gấu trúc ra, đây không phải tính từ mà là một miêu tả rất khách quan, hai con mắt của anh ta đều xanh tím cả.
Khóe miệng của Tô Niệm Tinh co rút, cô thật sự không muốn cười đâu nhưng mà nó buồn cười lắm: "Anh bị đánh đấy à?"
Đạo diễn suyt một tiếng với cô rồi liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai nhìn qua đây, anh ta mới ra hiệu cho cô nhỏ tiếng lại một chút: "Chuyện này quá mất mặt, cô đừng nói ra ngoài nhé."
Tô Niệm Tinh cảm thấy anh ta đang bịt tai trộm chuông: "Anh mang cặp mắt thế này mà người khác cũng có phải bị mù đâu. Anh không tìm được một lý do thích hợp thì chỉ sợ không thuyết phục được ai đâu?"
Đạo diễn đã sớm nghĩ xong rồi: "Không sao, tôi nói với bọn họ là tôi đi đánh võ rồi bị thương."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Vậy rốt cuộc làm sao mà anh lại bị thương? Không phải đã nói chỉ xác nhận thân phận của đối phương rồi rời đi hay sao?"
Đạo diễn than thở: "Thì tôi đã nói như vậy đấy, nhưng ông anh tôi có chịu nghe tôi đâu. Anh ấy cứ khăng khăng muốn ra ngoài để nhận mặt cô ta, tôi có cản cũng không thể cản được! Mấy tay vệ sĩ kia đánh anh ấy, để cứu anh ấy mà tôi chỉ có thể đi qua giúp!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp được một người cố chấp như vậy đấy.
Đạo diễn nhiều lần dặn dò không thể nói chuyện này ra ngoài, làm tình nhân suy cho cùng cũng không phải việc vẻ vang gì. Tuy rằng anh cả chỉ là vô tình bị vậy nhưng đã biết cô ta đã kết hôn rồi mà vẫn còn tìm tới cửa, ít nhiều gì vẫn có hơi khiêu chiến giới hạn của thị dân, đặc biệt anh cả còn là một nhân vật của công chúng, cũng không tiện bị vạch trần.
Tô Niệm Tinh gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ rồi.
Ghi hình xong chương trình, thấy thời gian vẫn còn sớm nên cô trở vê quán ăn.
Vừa mới vào quán ăn, các hàng xóm đã vây quanh cô ngay lập tức.
"Đại minh tinh về rồi kìal"
"Đại sư, không có cô, chúng tôi cũng mất đi rất nhiều niềm vuil"
"Quán ăn đều không có linh hồn hẳn." Anh Minh kêu to đầy khoa trương: "Tuy rằng ngày nào cũng có thể nhìn thấy cô trên tivi nhưng vẫn khác với người thật lắm chứ."
Bọn họ mồm năm miệng mười cảm thán khiến Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy thật gân gũi.
Lúc ghi hình chương trình, có rất nhiều người đi qua chào hỏi cô nhưng Tô Niệm Tinh cũng không tìm được một người bạn tri tâm nào cả, đương nhiên, cô cũng không dám kết bạn.
Đối với những người có diễn xuất siêu đỉnh này mà nói thì diễn xuất đã ăn sâu vào trong cuộc sống của bọn họ rồi. Tô Niệm Tinh muốn sở hữu danh khí nhưng cũng không muốn quanh mình tràn ngập sự giả dối, vẫn là các hàng xóm càng chân thực hơn, càng có khói lửa nhân gian hơn.