Chương 477: Ngày Mai Tôi Sẽ Xem Bói
Chương 477: Ngày Mai Tôi Sẽ Xem BóiChương 477: Ngày Mai Tôi Sẽ Xem Bói
Sau khi nói chuyện phiếm với các hàng xóm được một lúc, mọi người hỏi cô ngày mai có phải đi ghi hình tiếp không.
"Tạm thời không ghi nữa, Hương Giang cũng không nhiều chương trình tạp kỹ mời tôi như vậy đâu!" Gần đây, Tô Niệm Tinh đã tham gia vài chương trình tạp kỹ, lúc đi trên phố còn có người nhận ra cô, độ nhận biết cũng đã rất cao rồi.
Dù sao thì cô cũng không phải minh tinh, không có khả năng ngày nào cũng lên chương trình tạp kỹ, vẫn nên đặt công việc chính của mình lên hàng đầu, vì thế cô kêu A Trân ngày mai sắp xếp người tới cho cô: "Ngày mai tôi sẽ xem bói."
A Trân vừa định đáp lời thì các hàng xóm đã dẫn đầu hưởng ứng: "Đúng rồi đó, chúng ta lại có tin mới để hóng rồi."
Nhìn cô xem bói trên tivi có cảm giác hơi xa cách, hơn nữa cũng không phải bói cho người bên cạnh bọn họ nên không đủ gần gũi.
"Vẫn là hóng tin của các hàng xóm thú vị hơn, càng có tính khiêu chiến hơn."
Tô Niệm Tinh bật cười, ở chương trình tình yêu kia toàn xem bói nhân duyên hoặc là cho bạn trai bạn gái. Còn có một chương trình tạp kỹ bói về sự nghiệp, chủ đề chính tập trung trông có vẻ quá mức đơn nhất, mà trong hiện thực thì lại vô cùng đa dạng và phong phú, người như thế nào cũng có hết cả, lại càng mới mẻ hơn.
Tô Niệm Tinh nói chuyện phiếm với mọi người vài câu thì A Trân sáp đến bên cạnh cô, thì thâm: "Chị chủ, tôi cảm thấy có phải cô nên mua một con điện thoại di động rồi không? Như vậy thì lúc tôi liên hệ với cô cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Khi cô không có ở đây mà có khách hàng tới tìm tôi, tôi chỉ có thể tìm đại một cái cớ để lừa họ thôi."
Tô Niệm Tinh không thích điện thoại di động ở thời đại này vì nó thật sự rất nặng, trông như cục gạch ấy. Hơn nữa chỉ có thể gọi điện mà không thể quay phim chụp ảnh. Quan trọng nhất là nó thật sự rất đắt, một cái hơn một vạn lận.
Tô Niệm Tinh lắc đầu từ chối: "Tôi không có nhiều chương trình tạp kỹ có thể ghi hình như vậy, chỉ là đột nhiên nổi một đợt mà thôi. Cô cho rằng tôi còn có thể thịnh mãi mà không suy sao? Tôi cũng không phải minh tinh."
Đến ngay cả bản thân cô còn cảm thấy mình nổi tiếng quá nhanh thì thôi.
Kiếp trước cô không thể chịu được các quy tắc ngầm trong giới giải trí nên không đi quay phim. Nhưng mấy cậu ấm cô chiêu kia đập nhiều tiền của vào như vậy chỉ vì muốn có một chút danh tiếng mà còn không nổi tiếng được kia kìa.
Kiếp này, cô rớt thẳng xuống đáy vực, thân phận còn không pháp mà vẫn nổi tiếng được!
Thế này thật sự ứng với câu nói kia: Lửa nhỏ nhờ chắn, lửa lớn nhờ mạng.
Vận mệnh thật sự rất thần kỳ, phúc họa tương y, vĩnh viên không có bông hoa tươi nào không tàn úa cả.
A Trân nghĩ lại thấy cũng đúng.
Tô Niệm Tinh bắt đầu lật xem tờ rơi mà mình vừa mới nhận được khi xuống khỏi chiếc taxi ban nãy.
Cô mở quán ăn đã được bốn tháng, ngoại trừ trả tiền thuê quán và tiền trọ ra thì tổng cộng lợi nhuận ở quán ăn là 286. 766 đô la Hồng Kông, còn có mười vạn tồn kho nữa, tiền lương tháng này vẫn chưa phát, vậy đại khái là cô có thể lấy ra hai mươi ba vạn để mua nhà.
Mấy thứ này đều là tiền kiếm được từ đồ văn và trà sữa, tiền kiếm được từ coi bói vẫn chưa tính vào trong này.
Mỗi ngày cô chỉ bói được ba quẻ, trong đó có một quẻ là miễn phí, mỗi ngày hai quẻ vậy tổng cộng bán ra được hai mươi tư vạn, nhưng bốn tháng trước là mùa hè, mùa hè ở Hương Giang nhiều mưa, có đôi khi vào mùa mưa, khách hàng sẽ sai hẹn hoặc là không tới xem bói, vậy tổng cộng kiếm được hai mươi chín vạn (không tính cả đồ cổ), đây vẫn là nhờ xem bói cho phú bà kiếm được kha khá, nếu không có phú bà mà chỉ dựa vào tiền xem bói bình thường thì có khả năng chỉ được mười bảy vạn.
Ngoại trừ vậy ra, còn có tiền kiếm được từ việc quay chương trình trình tạp kỹ nữa. Tiền thù lao một vạn lúc đầu còn không đủ cho cô mua quần áo với trang sức đi kèm, sau đấy tiền thu lao tăng lên đến mười vạn, trừ đi tiền mua quần áo và nộp thuê xong thì còn lại hai mươi hai vạn nữa.
Tiền của cô có một phần được đầu tư vào cổ phiếu, trước đây cũng cũng kiếm được một khoản nhỏ, tất cả cộng đồn lại được tám mươi vạn.
A Trân sáp lại gần: "Đây là tòa nhà mới đó hả?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, ở ngay con đường trước mặt kia kìa, chỉ có một tòa nhà, tổng cộng chín mươi chín hộ."