Chương 480: Sao Lại Không Nói Gì Thế
Chương 480: Sao Lại Không Nói Gì ThếChương 480: Sao Lại Không Nói Gì Thế
"Nói đi, anh muốn bói về cái gì?" Tô Niệm Tinh khoanh tay, quan sát đối phương.
Trước đó Tamsen vẫn luôn trốn ở cửa đài truyền hình, nhưng bây giờ thật sự kêu anh ta nói thì anh ta lại không biết nên mở miệng thế nào.
Tô Niệm Tinh nhíu chặt mày lại: "Sao lại không nói gì thế?"
Tamsen vẫn luôn cúi gục đầu như thể đang nghiên cứu ngón tay mình vậy.
Ngay khi Tô Niệm Tỉnh định lên tiếng hỏi tiếp thì đột nhiên anh ta ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt.
Trong lòng Tô Niệm Tinh vô cùng căng thẳng, cô sợ hết hồn: “Anh không sao chứ? Tôi cũng có gay gắt gì với anh đâu?”
Trời đất chứng giám cô thật sự không hề nổi nóng, đó chỉ là âm lượng bình thường mà thôi.
Nhưng sao anh ta lại khóc!
Tin này mà truyên ra ngoài liệu người khác có cho rằng cô đang bắt nạt người bệnh không?
Cô lấy khăn giấy từ trong túi xách ra rồi đưa cho anh ta lau nước mắt: "Anh đừng khóc, anh có chuyện gì thì phải nói ra, như vậy tôi mới tiện giúp anh được"
Tamsen lau nước mắt: "Nhưng người nhà tôi đều không tin tôi, cô có tin tôi không?”
Tô Niệm Tinh sợ nhất là người khác rơi nước mắt, đặc biệt là anh ta còn trông như con cún nhỏ lại càng dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc hơn.
Cô gật đầu: "Đương nhiên là tôi tinh anh rồi, trước đó người nhà anh đều không tin anh đã có bạn gái nhưng có phải cũng chỉ có mình tôi tin anh không?”
Không có một câu nào còn có sức thuyết phục hơn cả ví dụ thực tế này.
Tamsen gật đầu: "Cô đúng là một người tốt, vậy cô nhất định phải tin tôi đấy nhé."
Tô Niệm Tinh gật đầu: “Anh cứ nói trước đi đã, nếu anh nói mặt trời mọc đẳng tây vậy cho dù tôi có muốn tin anh thì trí thông minh của tôi cũng không cho phép nha.”
Tamsen hơi sững sờ, sau khi đắn đo khoảng vài giây, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Nhã Lệ bị ép đó. Cô ấy không thật lòng muốn ở bên người đàn ông kia đâu. Tôi muốn nhờ cô nói với người nhà tôi rằng tôi với Nhã Lệ mới là một đôi trời sinh."
Tô Niệm Tinh há mồm, nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc.
Vậy mà anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ sao?
Cô liếm môi đôi môi khô khốc của mình: "Trương Nhã Lệ đã kết hôn rồi, anh làm như vậy có phải không được đạo đức cho lắm rồi không?"
Lẽ nào họa sĩ có thể không màng đến luân thường đạo lý hay sao?
"Nhưng cô ấy yêu tôi mà, chúng tôi mới là chân ái." Tamsen thấy Tô Niệm Tinh không chịu giúp mình mà gấp đến mức trên trán túa đây mồ hôi: "Nếu cô ấy thật sự yêu chồng mình vậy tại sao lại muốn ở bên tôi chứ?"
Vẻ mặt của Tô Niệm Tinh rất phức tạp. Anh ta là một người bệnh thần kinh, người đời đều sẽ bao dung đối với anh ta nhưng cô thì không nhé!
"Nếu cô ta thật sự không yêu chồng mình thì cô ta có thể ly hôn với người chồng cơ mà." Tô Niệm Tinh nhún vai: "Nhưng sự thật cũng không phải vậy, bọn họ vẫn là vợ chồng đấy thôi, anh muốn tôi giúp anh thế nào đây? Tôi cũng không phải bậc thầy chia tay mài!"
Đôi mắt của Tamsen sáng bừng cả lên: "Còn có nghề này nữa sao?"
Tô Niệm Tinh tuyệt vọng quá rồi!
Vậy mà anh ta thật sự còn muốn tìm bậc thầy chia tay nữa.
Cô cảm thấy trí thông minh của mình có khả năng thật sự rất thấp, không đủ để trao đổi với loại thiên tài này: "Tamsen này, anh không nên tìm bậc thầy chia tay mà anh nên tìm một nhà tư vấn tâm lý ấy, chứ tôi thật sự không có cách nào giúp được anh đâu.'
Cô quay người định bỏ đi nhưng Tamsen lại ở phía sau cô hô lên: "Cô không tin tôi sao?"
"Tôi tin anh! Nhưng tôi tin anh thì cũng vô dụng cả thôi, tôi không thể nói dối để lừa người khác người, anh hiểu không? Đây là một hành vi rất thất đức." Tô Niệm Tinh thật sự sắp phát điên luôn rồi, sao lại có một người muốn xem bói kỳ quặc như vậy cơ chứ.
Thấy Tamsen giống một con chó nhỏ đi lạc, Tô Niệm Tinh lại chẳng mảy may bị đả động, cô trả lại số tiền mà anh ta vừa mới nhét cho mình kia: "Sau này anh sẽ còn gặp được một cô gái mà mình thích thôi, không cần thiết phải dây dưa với một người phụ nữ đã có chồng. Anh buông tha cho cô ta cũng là buông tha chính bản thân mình."
"Nhưng Nhã Lệ là nguồn linh cảm của tôi, không có cô ấy thì đời tôi còn có ý nghĩa gì nữa." Trong hai mắt của Tamsen lại ầng ậc nước. Tô Niệm Tinh không đành lòng nhìn tiếp nữa, nhưng cô cũng không có khả năng vì anh ta rơi nước mắt mà phá vỡ nguyên tắc của mình.