Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 481 - Chương 481: Liên Tục Khóc

Chương 481: Liên Tục Khóc Chương 481: Liên Tục KhócChương 481: Liên Tục Khóc

Cô đi đến đầu ngõ cảm ơn chú An và chú Minh, lúc nghiêng người qua lại trông thấy hai người theo dõi kia, dù đã bị phát hiện nhưng bọn họ cũng không hề rời đi mà vẫn nhìn chằm chằm về bên này.

Tô Niệm Tinh về quán ăn gọi điện thoại cho đạo diễn, kêu anh ta qua đây đón Tamsen.

Đạo diễn ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nhờ cô giúp mình chăm sóc anh trai một lúc, bây giờ anh ta sẽ qua đó đón người ngay.

Tô Niệm Tinh cúp máy rồi lại đi đến đầu ngõ.

Chú An và chú Minh vẫn còn đang đứng canh ở đấy, cô hỏi hai người: "Anh ta đâu rôi ạ?"

Chú An chỉ vào bên trong: "Vẫn đang khóc kia kìa! Anh ta là ai vậy? Sao trông cứ như cha chết mẹ chết thế?"

Tô Niệm Tinh thật sự không nói được thành lời, cô đi vào trong ngõ kéo anh ta ra ngoài.

Tamsen giống một con cún cỡ bự, bị cô kéo tay áo mà vẫn chẳng ho he tiếng nào cả, cứ lặng lẽ ngồi trên ghế như thế.

Đợi Tô Niệm Tinh nhét một cốc trà sữa nóng hổi vào trong tay anh ta, anh ta theo bản năng uống một hớp: "Ngon quá."

Sau đó lại tiếp tục khóc, vừa khóc vừa uống, tiếng khóc của anh ta cũng không lớn mà chỉ im lặng rơi nước mắt.

Khóe miệng của Tô Niệm Tinh giật nhẹ vài cái, đây vẫn là lân đầu tiên cô gặp phải loại "thiên tài" này đấy. Các hàng xóm láng giềng lại túm tụm vây quanh anh ta: "Chàng trai trẻ, sao cậu lại khóc? Có chuyện gì buồn sao? Quá khứ đã là quá khứ rồi."

"Đúng đó, đừng có buồn, sau này đều sẽ tốt lên cả thôi."

"Cậu vẫn còn trẻ như vậy, gặp phải chuyện không vui thì cứ coi như nét phấn viến, xóa đi là xong, rồi lại bắt đầu một ngày mới."

Anh Minh lại nói ra câu quảng cáo kinh điển kia: "Không vui cũng là một ngày mà vui cũng là một ngày, vậy tại sao lại không vui chứ! Làm người quan trọng nhất chính là vui vẻt"

Tô Niệm Tinh đi đến trước đây thu ngân, thi thoảng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía Tamsen, thấy anh ta được nhiều người vây quanh như vậy mà vẫn còn chìm đắm trong thế giới của mình được, cô cũng đến khâm phục sự cố chấp của anh ta.

A Trân liếc mắt quan sát Tamsen rồi lại quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tỉnh: "Chị chủ, anh ta sao thế? Tại sao lại khóc."

Tô Niệm Tinh đáp qua loa: "Bạn gái chết."

Chết được vài năm cũng tính là chết, cô không hề lừa người mà.

A Trân chợt hiểu ra, cô ta dùng lòng bàn tay chống cằm và nhìn thẳng về phía Tamsen đến ngây người: "Anh ta đúng là si tình quá, thật là một người đàn ông tốt."

Đại khái là cảm thấy người si tình không nhiều nên A Trân tự móc tiền túi ra mua một phần tiểu long bao, sau đó mang tới trước mặt Tamsen: "Tôi mời anh đó, tiểu long bao ở quán Tô Thần Toán chúng tôi là số một đấy, anh nhất định sẽ thích nó cho mà xem.”

Tamsen cầm một đôi đũa lên với vẻ máy móc, anh ta gắp một chiếc tiểu long bao bỏ vào trong miệng rồi nhai nhôm nhoàm. A Trân nhìn anh ta với vẻ mong đợi: "Thế nào? Có ngon không?”

Tamsen máy móc đáp: "Ngonl"

Vẻ mặt của anh ta không có cảm xúc, trông không giống như đang ăn được đồ ngon, A Trân vô cùng thất vọng.

A Hỉ nhìn thấy mà ghen tức vô cùng: "Cô keo kiệt như vậy mà vẫn tự móc tiền riêng ra tặng một xửng tiểu long bao cho anh ta, thế mà anh ta còn không biết tốt xấu, đúng là phung phí của trời."

A Trân lại không hề tức giận: “Anh không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu sao. Anh ấy chắc chắn rất yêu bạn gái mình, ngay cả tiểu long bao ngon như vậy mà anh ấy cũng không có tâm trạng thưởng thức, đúng là một người đàn ông tốt."

A Hỉ liếc mắt nhìn Tamsen rồi nói với giọng chua như giấm: “Anh ta trông cũng đâu có đẹp trai."

A Trân đảo trắng mắt: "Đàn ông không nhất định phải đẹp trai? Si tình lại càng hiếm có hơn! Anh chẳng hiểu tí gì cả, mà thôi bỏ đi, tôi không nói với anh nữa."

Trong lòng A Hỉ buồn bực: Anh ta cũng rất si tình mà, tại sao cô ta lại không nhìn thấy chứ.

Tô Niệm Tinh thấy hai người họ đấu võ mồm cũng chỉ coi đó là một thú vui mà không nhúng tay vào, đợi qua một lúc, cuối cùng thì đạo diễn cũng tới.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đạo diễn trông thấy có nhiều người vây quanh nhìn anh cả của mình ăn tiểu long bao như vậy mà cũng hơi cạn lời. Mấy người này có bệnh sao?

Tô Niệm Tinh kéo đạo diễn qua một bên nói chuyện: "Anh ta kêu tôi nói với các anh rằng anh ta và Trương Nhã Lệ chính là trời sinh một đôi, nhưng tôi không làm được, thế này không phải là ép buộc người ta hay sao?"
Bình Luận (0)
Comment