Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 482: Cô Không Cảm Thấy Kỳ Lạ Sao

Chương 482: Cô Không Cảm Thấy Kỳ Lạ Sao Chương 482: Cô Không Cảm Thấy Kỳ Lạ SaoChương 482: Cô Không Cảm Thấy Kỳ Lạ Sao

Đạo diễn hiểu ra rồi: "Tôi sẽ trông chừng anh ấy, cảm ơn cô."

Tô Niệm Tinh chỉ ra bên ngoài: "Vừa rồi có hai người đàn ông vẫn luôn đi theo anh ta, không biết có phải là chông của Trương Nhã Lệ phái người bám theo không nữa."

Đạo diễn nhanh chóng trả lời: "Chắc chắn là đúng rồi chứ còn gì nữa, nhà tôi cũng không thuê nổi vệ sĩ đâu."

Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng rồi nhìn theo bóng hai người rời đi.

Đợi bọn họ vừa rời đi, hai người theo dõi kia cũng lập tức bám theo phía sau.

Các hàng xóm láng giềng lại chen tới trước mặt Tô Niệm Tinh: "Sao cậu ta cứ khóc mãi thế? Hỏi mãi mà chẳng chịu trả lời gì cả."

Tô Niệm Tinh không trả lời mà A Trân trả lời thay cô, vì thế cô ta đã bịa ra một câu chuyện ái tình cảm động lòng người, tình tiết còn máu chó hơn cả phim truyền hình, khiến cho các hàng xóm đồng loạt hô lên kinh ngạc.

"Oa, sỉ tình như vậy sao?”

"Trời ơi, thật đáng thương quá, sao bạn gái của anh ta lại chết?"

"Người tốt thường không sống lâu mà."

Giám sát Lương vừa đi vào quán đã nghe thấy các hàng xóm đang nghe chuyện xưa, A Trân kể với biểu cảm vô cùng sinh động.

Anh nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Các cô còn cung cấp cả dịch vụ thuyết thư nữa à?”

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không có, A Trân đang nói đùa thôi." Giám sát Lương chỉ ra bên ngoài: "Vừa rồi tôi trông thấy đạo diễn Trương, sao anh ta lại tới đây vậy?”

Tô Niệm Tinh không ngờ anh còn nhận ra cả đạo diễn, cô hơi sững sờ, bèn nói lại vắn tắt tình hình cho anh một lần, cuối cùng nhún vai bảo: "Thù lao mà anh ta trả rất cao nhưng tôi thật sự không có cách nào giúp anh ta được.

Giám sát Lương nhíu chặt mày lại: "Ý của cô là cô ta đi vào phòng thử đồ sau đó thì biến mất?"

"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh kể lại đại khái sự việc nhưng không ngờ anh vẫn có thể nắm bắt được chỉ tiết mở đầu khiến cô hơi ngây người.

"Cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao chồng cô ta lại phải lén lút dẫn cô ta rời đi?" Giám sát Lương nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh.

Tô Niệm Tinh bị anh làm cho nghẹn họng rồi, cô chọt ngón tay vào cằm: "Có khả năng là người vợ ngoại tình, anh ta sợ mất mặt thì sao? Dù sao thì anh ta cũng là một người tai to mặt lớn mà."

Vịnh Thanh Thủy là khu nhà giàu, không muốn để người khác biết chuyện mình bị cắm sừng nên lén lút dẫn người đi cũng rất hợp tình hợp lý đấy chứ.

Giám sát Lương lại cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy, nhưng trong lúc nhất thời anh cũng không giải thích rõ được, chỉ đành ngầm thừa nhận phán đoán của cô.

Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh không cần đến đài truyền hình nữa mà túc trực ở quán ăn để xem bói cho khách hàng.

Mấy vị khách này đều vì danh tiếng của cô mà tới nên độ tuổi cũng không lớn, có rất nhiều người là sinh viên đại học, bọn họ đang nằm trong giai đoạn nhẹ nhõm nhất trong cuộc đời, cũng không phải tất cả sinh viên đều gặp phiên phức, có rất nhiều người chỉ muốn nghiệm chứng xem cô bói toán có thật sự chuẩn không cần chỉnh hay không, mỗi lần đều túm năm tụm ba ra vào.

Tuy rằng cô không bói ra được bọn họ gặp phải chuyện gì nguy hiểm nhưng cũng nói trúng một chuyện nào đó hoặc là người ở sâu trong nội tâm của bọn họ vẫn sẽ khiến bọn họ phải thốt lên kinh ngạc, cảm thán cô đúng là thân toán, danh bất hư truyền.

Tô Niệm Tinh thấy bọn họ tốn tiên oan mà vẫn có thể vui vẻ được như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt nữa.

Các hàng xóm ở bên cạnh nhìn mấy sinh viên đại học ném tiền qua cửa sổ mà vẫn còn vui thành ra như vậy được cũng thấy hơi buồn cười: "Nếu như ngày nào cũng gặp phải mấy kiểu người tới xem bói thế này thì cô nằm mơ cũng có thể cười tỉnh được ấy nhỉ?"

Mấy đứa trẻ này thật sự không coi tiền là tiên, hơn một nghìn đô la Hồng Kông nói tiêu là tiêu, không hề miễn cưỡng một chút nào cả.

"Đợi sau khi bọn họ đi làm sẽ biết kiếm tiền vất vả bao nhiêu ngay ấy mà." Anh Minh nhìn mấy sinh viên đại học vung tiên quá trán một cách hào phóng này, không nhịn được mà thổn thức.

Người duy nhất thật sự vui vẻ chính là A Trân, mỗi ngày cô ta đều có thể nhìn thấy một đống trai đẹp tới làm bổ mắt: "Đúng là đẹp trai quá đi mà, xán lạn rạng rỡ, dịu dàng nho nhã, khiêm tốn nhã nhặn, kiểu nào cũng hợp gu của tôi hết á."

Hai tay cô ta chống má làm ra vẻ mặt si mê, A Hỉ đã ghen như thùng dấm chua rồi.

Tiên khách đi rồi, đạo diễn lại từ bên ngoài đi vào, trông thấy trong tiệm có nhiều khách khứa như thế, anh ta hơi sững sờ rồi mời Tô Niệm Tinh ra ngoài nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment