Chương 483: Có Phải Cần Phải Quay Bù Không
Chương 483: Có Phải Cần Phải Quay Bù KhôngChương 483: Có Phải Cần Phải Quay Bù Không
Tô Niệm Tinh thấy tóc tai của anh ta rối bời, hai mắt đỏ ngầu mà còn tưởng chương trình đã xảy ra vấn đề gì đó.
Cô ra hiệu cho A Trân cất đồ nghề của mình vào ngăn kéo rồi lập tức đi ra ngoài: "Sao vậy? Có phải cần phải quay bù không?”
Đạo diễn lắc đầu: "Không phải!"
Anh ta có hơi khó mở lời: "Hôm qua anh cả tôi cắt cổ tay tự sát, cứa một vết rất sâu!"
Tô Niệm Tinh kinh hãi như bị sét đánh trúng đầu, tự... tự sát á?
"Đây... chắc không phải tại tôi đâu nhỉ?"
Cô thật sự không hề nói gì cả, chẳng qua chỉ từ chối giúp anh ta nói dối mà thôi, nhưng sao anh ta có thể tự sát được chứ?
Ôi mẹ ơi, sau này không thể xem bói cho bệnh nhân thần kinh nữa, ngay cả quyền nói "không" cũng không có luôn, thật quá dọa người.
Đạo diễn thấy cô sợ đến mức hai tay run lấy bẩy bèn vội bảo: "Không phải không phải! Không liên quan gì đến cô, là chúng tôi từ chối giúp tác hợp anh ấy với Trương Nhã Lệ, anh ấy không chịu được kích thích nên ba giờ sáng đã cắt cổ tay tự sát.
Nửa đêm tôi thức dậy đi qua phòng anh ấy phát hiện ra rồi đưa anh ấy tới bệnh viện, người đã được cứu về rồi, nhưng tôi cũng không ngờ anh ấy lại có tình cảm sâu đậm với Trương Nhã Lệ như thế."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẫn còn sống à, thế thì tốt quá rồi. Cô vuốt trán, lúc này mới phát hiện ra trên trán mình túa đầy mồ hôi lạnh, sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt, một cơn gió thổi tới mà lạnh ghê người.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô mới chợt giật mình hỏi anh ta: "Vậy anh tới tìm tôi là?"
Đạo diễn thấy hơi khó mở miệng.
Thật đấy, loại chuyện đi cầu người này ít nhiêu gì cũng có hơi chạm tới giới hạn, hơn nữa, đối phương còn chưa chắc đã vui lòng giúp đỡ.
Nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn anh cả của mình chết được.
Anh ta đắn đo cân nhắc nhiều lần rồi nói: "Tôi muốn nhờ cô xem bói cho Trương Nhã Lệ kia xem cuộc hôn nhân giữa cô ta và chồng mình có thể lâu dài được hay không?
Tôi cũng chẳng muốn làm như vậy đâu, nhưng anh cả là người thân của tôi, không có anh ấy thì sẽ không có tôi ngày hôm nay..."
Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, nhưng cô cũng nhăn mặt với vẻ khó xử: "Tôi không có cách nào xem bói cho cô ta cả, tôi cũng có quen cô ta đâu, chắc hẳn cô ta cũng sẽ không tới tìm tôi xem bói đâu."
Đạo diễn đã sớm nghĩ ra cách rồi: "Tôi dẫn cô tới trước cửa nhà cô ta canh chừng, gần như ngày nào cô ta cũng sẽ đi ra ngoài tản bộ hết, cô xem bói không đến mấy phút đâu, cứ đi lên bắt chuyện với cô ta, như vậy vệ sĩ của cô ta cũng sẽ không đề phòng cô."
Đúng vậy, Tô Niệm Tinh là nữ giới, chồng của Trương Nhã Lệ chắc chắn sẽ không đề phòng cô.
Nhìn xem, cuối cùng thì giới tính của cô cũng chiếm ưu thế rồi.
Nhưng, đạo diễn chắc chắn không chỉ kêu cô xem bói đơn giản như vậy đâu nhỉ?
Tô Niệm Tinh nhìn về phía đạo diễn, trực tiếp từ chối chắc chắn không ổn rồi, ai biết liệu người này có tức giận hay không, sau này sẽ quay hình cho cô xấu đi thì sao.
Nhưng nếu đồng ý nhanh quá vậy liệu người này có kêu cô làm ra chuyện gì đó đột phá giới hạn của cô không.
Cô đắn đo cân nhắc nhiều lần rồi vẫn chọn cách điều hòa: "Tôi chỉ có thể giúp các anh xem bói, còn chuyện phá hoại hôn nhân thì tôi không thể làm được.
Đạo diễn hiểu ý của cô, cũng đưa ra đảm bảo: "Yên tâm, nếu cuộc hôn nhân của cô ta hạnh phúc thì tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện dư thừa."
Anh ta hơi dừng lại rồi bảo: "Tôi thân là đàn ông có thể hiểu suy nghĩ của đàn ông nhất. Nếu như vợ của tôi ngoại tình thì tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô ta mà nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để ly hôn với cô ta.
Chồng của Trương Nhã Lệ giàu có, chắc hẳn anh ta không thiếu gì phụ nữ nên không cần thiết phải khiến bản thân chịu thiệt thòi.
Tôi cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có điểm nào đó kỳ quái. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi chứ tôi cũng không viện cái cớ cho hành vi của mình, chỉ là..."
Anh ta nhún vai: "Cảm thấy bọn họ không được bình thường."
Tô Niệm Tinh gãi đầu, không được bình thường sao?
Kiếp trước ở trong giới phú hào có rất nhiều đôi vợ chồng đều đi đánh lẻ nhưng cô cảm thấy rất bình thường đấy thôi.
Lễ nào là vì văn hóa giữa Hương Giang và nội địa khác nhau sao? Đạo diễn nhìn thời gian: "Ngày mai tôi được nghỉ, đến khi ấy tôi sẽ qua đây đón cô nhé."