Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493: Tại Sao Em Lại Muốn Nhảy Lầu Thế

Chương 493: Tại Sao Em Lại Muốn Nhảy Lầu Thế Chương 493: Tại Sao Em Lại Muốn Nhảy Lầu ThếChương 493: Tại Sao Em Lại Muốn Nhảy Lầu Thế

"Nhưng tiền tiết kiệm của chị đều bị lừa mất sạch rồi, số tiền đó chính là khoản dành dụm mà chị phải nhịn ăn nhịn mặc rồi đi làm mới có đấy.' Tô Niệm Tinh ôm mặt khóc nức nở, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp ở kiếp trước rồi lại nghĩ đến căn nhà nhỏ tí hin có bốn mét vuông mà mình đang sống bây giờ là nước mắt cô lại không khống chế được mà rơi xuống.

Đứa trẻ lại khuyên cô thêm vài câu, Tô Niệm Tinh cũng dần dần lấy lại bình tĩnh và từ bỏ suy nghĩ coi thường mạng sống của mình dưới sự khuyên ngăn của cậu ta. Lúc này, cô mới hỏi: "Tại sao em lại muốn nhảy lầu thế?"

Vừa rồi đứa trẻ đã nói hết nước hết cái khiến bây giờ cổ họng có hơi khô, cậu ta liếm môi rồi hỏi Tô Niệm Tinh: "Có phải chỉ cần học không giỏi vậy có nghĩa là nhân phẩm không tốt không?"

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi, từ nhỏ đến lớn chị đều học dốt lắm nhưng chị cảm thấy nhân phẩm của mình cũng được mà."

Đứa trẻ cười khổ: "Nhưng bọn họ đều không tin em. Rõ ràng em không hề trộm tiền của bạn cùng lớp nhưng giáo viên không tin em, mẹ em cũng không tin em, cứ khăng khăng nói là em trộm. Em có giải thích với họ thế nào thì họ cũng không tin. Chỉ vì em học kém nhất cho nên em chính là ăn trộm sao?”

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi."

Cô nghiêng đầu nhìn đứa trẻ: "Nếu bây giờ em nhảy xuống thì bọn họ sẽ chỉ cho rằng em vì sợ tội nên mới tự sát, dù có chết rồi cũng vẫn bị bọn họ hắt nước bẩn cả thôi.

Em muốn chứng minh bản thân mình không phải ăn trộm thì cách tốt nhất chính là báo cảnh sát!

Nào! Chị dẫn em đi báo cảnh sát!" Cô bò dậy rồi duỗi tay về phía đứa trẻ, nhìn cậu ta với vẻ khích lệ.

Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, sau khi đắn đo nhiều lân mới nắm lấy tay cô, đặt bàn tay vào trong đó.

Khu vực này thuộc đồn cảnh sát Tướng Quân Áo, Tô Niệm Tinh dẫn đứa trẻ đi báo cảnh sát, vì số tiền bị mất không lớn nên không đủ thành lập án, nhưng cảnh sát vẫn đi cùng bọn họ để đi điều tra.

Dưới tình huống không thành lập án đều do cảnh sát mặc quân trang phụ trách, chứ không đủ để chuyển đến tổ trọng án, xác suất phá được án tương đối thấp, nhưng đứa trẻ cũng không biết sự khác biệt trong này nên vẫn luôn đi theo phía sau viên cảnh sát mặc quân trang, mong chờ đối phương có thể rửa sạch hàm oan cho mình.

Khi đến trường học, giáo viên chủ nhiệm lớp và mẹ của đứa trẻ đều được gọi lên trường học.

Bà Lâm vừa tổng thấy con trai đã lập tức đi lên chỉ trích: "Con chạy lung tung làm gì hả? Bây giờ đang là giờ lên lớp, con có thể hiểu chuyện một chút được không?"

Đứa trẻ theo bản năng cúi đầu.

Tô Niệm Tinh nhíu chặt mày lại, cô quở trách bà Lâm: "Nếu không phải các người nghi oan cho cậu bé, đổ vạ cho cậu bé trộm tiền thì làm sao có khả năng cậu bé lại chạy ra ngoài được chứ!"

Bà Lâm còn muốn biện minh cho mình nhưng Tô Niệm Tinh đã ra hiệu cho bà ta nhìn về phía cảnh sát mặc quân trang: "Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, cứ để cảnh sát tới tìm đi." Viên cảnh sát mặc quân trang lấy thẻ công tác ra rồi bắt đầu làm ghi chép.

Đây là một vụ án rất nhỏ, bạn cùng phòng A làm mất hai trăm đô la Hồng Kông, cậu ta tố cáo lên chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp lại tìm được tiền trong túi áo của đứa trẻ này, nhưng đứa trẻ lại nói đây là tiền tiết kiệm mà bình thường cậu ta ăn mặc cần kiệm mới gom góp được nhưng giáo viên không tin lời giải thích của cậu ta, mà lại tin chắc rằng cậu ta đã trộm tiên, còn bắt đứa trẻ phải xin lỗi bạn cùng phòng A.

Đứa trẻ không chịu xin lỗi, vì thế chủ nhiệm lớp mới gọi bà Lâm đến.

Bà Lâm kêu đứa trẻ phải xin lỗi bạn cùng phòng A, cho dù đứa trẻ có giải thích rằng bản thân mình không hề trộm tiền nhưng bình thường cậu ta là một đứa trẻ bướng bỉnh, không nghe lời cho nên mẹ cậu ta cũng không tin cậu ta nốt.

Đứa trẻ lao ra khỏi trường học, suýt chút nữa thì nhảy lầu tự sát.

Viên cảnh sát mặc quân trang hỏi bạn cùng phòng A: "Tiền của em bị mất khi nào?"

"Hôm qua ạ.”

Viên cảnh sát mặc quân trang: "Trước đó để ở đâu?"

"Vẫn luôn cất trong ngăn kéo ấy ạ, nhưng hôm nay em tìm lại thì phát hiện không thấy tiên đâu nữa" Bạn cùng phòng A nhìn về phía đứa trẻ: "Cậu ta biết dùng sợi thép để mở khóa, không phải cậu ta làm thì còn có thể là ai được nữa?"
Bình Luận (0)
Comment