Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 494 - Chương 494: Đó Là Đại Sư Đoán Mệnh Đấy

Chương 494: Đó Là Đại Sư Đoán Mệnh Đấy Chương 494: Đó Là Đại Sư Đoán Mệnh ĐấyChương 494: Đó Là Đại Sư Đoán Mệnh Đấy

Đứa trẻ cũng nóng máu vô cùng: "Tớ đã nói không phải tớ lấy rồi còn gì!"

Tô Niệm Tinh ấn vào vai cậu ta.

Viên cảnh sát mặc quân trang rơi vào thế khó xử, anh ta đi lấy khẩu cung của từng người một, đứa trẻ này quả thật có điều khả nghi, nhưng "dựa vào nguyên tắc của suy đoán vô tội thì mọi người không thể phán định đứa trẻ này ăn trộm tiên của bạn cùng phòng A được."

Chủ nhiệm lớp và bạn cùng phòng A đều không nói thêm gì nữa.

Đứa trẻ nhìn vê phía viên cảnh sát mặc quân trang: "Em không trộm tiền! Anh nên kêu bọn họ xin lỗi em mới đúng!"

Viên cảnh sát mặc quân trang còn chưa kịp mở miệng thì bạn cùng phòng A đã khó chịu trước: "Cậu không nghe thấy cảnh sát nói gì sao? Chúng tớ chỉ không có bằng chứng chứng minh cậu ăn trộm tiền chứ cậu quả thật rất đáng nghi đấy nhé!"

Đứa trẻ nổi giận, là có ý này sao?

Nhưng cậu ta quả thật không hề trộm tiền mà.

Nếu không thể chứng minh được cậu ta là người trong sạch vậy cậu ta chắc chắn sẽ phải chịu sự bài xích của các bạn học.

Tô Niệm Tinh lại nói: "Không cần, tôi biết làm thế nào để chứng minh cậu bé này trong sạch rồi!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Cô là?"

Tô Niệm Tinh còn chưa kịp mở miệng đáp, ngược lại có một giáo viên đã nhận ra cô: "Cô là Tô Niệm Tinh có đúng không? Đó là đại sư đoán mệnh đấy.

Những giáo viên khác cũng vây quanh lại gần: "Tôi vẫn luôn cho rằng đó là kịch bản của đài truyền hình cả chứ, nhưng không ngờ cô thật sự biết bói toán luôn đấy."

Rõ ràng người này cũng không tin rằng trên đời còn có thần toán gì đó, những giáo viên khác cũng quan sát Tô Niệm Tinh và đều đang đợi cô xem bói.

Tô Niệm Tinh cũng không để ý đến việc bị nhiều người vây quanh nhìn chòng chọc như vậy, từ sau khi nổi tiếng, mỗi lần cô xem bói đều có rất nhiều quần chúng ở bên cạnh quan sát nên cô đã sớm quen rồi.

Tô Niệm Tinh ra hiệu cho đứa trẻ cho cô một đô la Hồng Kong, đứa trẻ sững sờ rồi móc một đô la Hồng Kong từ trong túi và đưa cho cô, Tô Niệm Tinh ra hiệu cho chủ nhiệm lớp dẫn mình đến ký túc xá.

Vì thế mọi người lại cùng nhau đi đến ký túc xá, Tô Niệm Tinh đứng ở cửa phòng ký túc và ra hiệu cho chủ nhiệm lớp đi vào trong lục tìm: "Tôi bói ra được tiền giấu bên dưới gối đầu của cậu ta đấy." Cô nhìn về phía bạn cùng phòng A."

Bạn cùng phòng A sững sờ: "Không thể nào..." Rồi đột nhiên cậu ta nhớ ra một chuyện: "AI Đúng rồi! Hôm qua em định cầm tiền đi mua đồ nhưng lúc em tới thì người ta đã bán hết đồ rồi, sau đó em thuận tay giấu tiền vào bên trong báo gối mà quên béng mất."

Chủ nhiệm lớp cùng tìm thấy tiền dưới sự nhắc nhở của Tô Niệm Tỉnh.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, đứa trẻ đã được trả lại sự trong sạch. Chủ nhiệm lớp và bạn cùng phòng A xin lỗi đứa trẻ.

Bà Lâm thì nhìn con trai mà mấp máy môi, cuối cùng vẫn không mở mồm nói một câu xin lỗi nào.

Trường học đăng bản tin tuyên bố đứa trẻ trong sạch trên thanh thông báo, từ đây đã rửa sạch nỗi oan cho mà đứa trẻ phải chịu.

Lúc tiễn Tô Niệm Tinh ra khỏi trường học, đứa trẻ hỏi cô: "Đại sư, mấy câu chuyện mà chị kể trước đó đều là giả cả sao?"

Cô bói toán linh như thế làm sao có khả năng sẽ bị lừa được chứ, hơn nữa còn bị lừa tận hai lần.

Tô Niệm Tinh võ lên vai cậu ta: "Sau này đừng bốc đồng như vậy nữa, sinh mệnh vô cùng quý giá, chết rồi cũng không thể chứng minh được bản thân đâu, chỉ có sống mới có thể thôi."

Đứa trẻ đỏ bừng mặt, gật đầu đáp: "Em biết rồi."

Giáo viên được tận mắt nhìn thấy Tô Niệm Tinh xem bói vội ôm theo máy ảnh chạy qua đó: "Đại sư, tôi có thể chụp ảnh chung với cô được không?"

Tô Niệm Tinh gật đầu rồi chụp ảnh chung với mười mấy vị giáo viên.

Lúc đi ra khỏi khuôn viên trường, cô lại vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

"Tối nay vê nhà tôi nhất định phải xem chương trình của cô ấy, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng đấy là giả hết, nhưng không ngờ lại là thật."

"Tôi cũng thế! Quá đặc sắc! Quá thần kỳ rồi!"

Lại là một ngày mới nữa, Tô Niệm Tinh trở về quán ăn, A Trân nói với cô rằng trước đó giám sát Lương có tới đây hình như là có chuyện tìm cô.

Tô Niệm Tinh gọi điện thoại cho giám sát Lương, đối phương ngỏ ý muốn cô giúp xem một quẻ: "Hôm nay còn quẻ không?” Tô Niệm Tinh hỏi A Trân người được hẹn đã đến chưa.
Bình Luận (0)
Comment