Chương 502: Ôi Chao, Lần Này Chết Người À
Chương 502: Ôi Chao, Lần Này Chết Người ÀChương 502: Ôi Chao, Lần Này Chết Người À
Bác sĩ pháp y và nhân viên giám định đến nơi điều tra, tra được bánh dứa bị người hạ độc, đồng thời cũng tìm thấy thuốc độc trong một túi bột mì. Họ tìm đến cửa hàng cung cấp bột mì, những loại bột mì khác đều không có độc, nói cách khác hung thủ chỉ hạ độc vào bột mì của Vua Trà Sữa.
"Ôi chao, lần này chết người à?! Đứa nào mà thiếu đạo đức vậy!"
Người nhà của người chết quỳ trước Vua Trà Sữa khóc rống, vẻ mặt Vua Trà Sữa thảm thiết, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đám hàng xóm láng giềng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc: "Mấy hôm trước là Bảo Phúc Tửu Lâu bị người hạ độc, lần này lại là Vua Trà Sữa, lần sau sẽ là ai?"
Bất tri bất giác, chú Minh nhìn về phía cửa hàng bánh bao của Tô thần toán.
Trái tim Tô Niệm Tinh không khỏi đập thịch một phát, không phải đến lượt họ đấy chứ?
"Bà chủ, chúng ta có cần đóng cửa hàng không đây? Chuyện này đáng sợ quá." A Trân hơi sợ hãi, lỡ thật sự độc chết người thì có khi nào họ sẽ bị ngồi tù không? Bà chủ cũng phải đền tiền cho người nhà nạn nhân đúng không? Số tiền mà họ kiếm được còn chưa đủ để đền đâu.
Không biết từ khi nào, anh Minh rời khỏi tiệm vàng, thấy Vua Trà Sữa cúi gục đầu xuống, anh ta đồng tình mấy giây rồi đi đến trước mặt Tô Niệm Tỉnh: "Chẳng phải cô biết xem bói à? Hẳn là có thể bói được hung thủ chứ nhỉ?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không được, tôi chỉ bói được nạn nhân chứ không bói được hung thủ." Trên thực tế, cô có thể bói được hung thủ, nhưng cô phải tìm ai mới bói được hung thủ đây? Người quan trọng nhất của Vua Trà Sữa hẳn là người nhà của ông ta, không có khả năng là người chết. Cho dù không có cửa hàng bánh bao này, ông ta vẫn có thể sống nhờ tiền cho thuê nhà.
Người quan trọng nhất của chú Bảo Lâm hẳn là con trai của ông ta, cũng không có khả năng là người chết.
Thế thì cô nên bói ai đây? Bói người nhà của người chết? Người phụ nữ này khóc đến mức thở không nổi, cứ như thể ngay sau đó sẽ ngất xỉu tại chỗ, hẳn là rất quan tâm tới người chết.
Tô Niệm Tinh tiến lên, mượn cớ an ủi người nhà của người chết nhân tiện nắm tay đối phương, nhưng cảnh tượng mà cô nhìn thấy lại là cảnh người phụ nữ bị người chết ẩu đả một trận, đây là một đoạn hồi ức vô cùng đau khổ, nói cách khác người phụ nữ không quan tâm tới nguyên nhân cái chết của chồng, có lẽ bà ta chỉ quan tâm mình sẽ nhận được bao nhiêu tiên đền bù.
Tô Niệm Tinh thu hồi tay, thở dài.
Đúng lúc này, Đại Lâm bước ra từ cửa hàng bánh bao, thấy cô, ánh mắt anh ta chợt sáng lên: “Đại sư, cô có bói được gì không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không bói được."
Đại Lâm hơi thất vọng, giám sát Lương bước ra từ bên trong, nhìn thấy cô, lại đưa mắt nhìn cửa hàng bánh bao của cô: "Tốt nhất cô hãy đóng cửa lại ngừng kinh doanh mấy ngày, có lẽ cửa hàng bánh bao của cô không thể thừa nhận cú đánh lớn cỡ này đâu.'
Đúng vậy, Tô Niệm Tinh vất vả lắm mới dành dụm được chưa đến một triệu, lỡ có người chết trong cửa hàng thì cô sẽ trở vê trước khi giải phóng chỉ trong một đêm.
Cô gật đầu: "Yên tâm đi, chờ các anh điều tra rõ ràng, cửa hàng bánh bao của chúng tôi sẽ không tiếp tục kinh doanh nữa."
Tô Niệm Tinh cho các nhân viên nghỉ ngơi, những người khác đều rời khỏi cửa hàng bánh bao, chỉ có bà A Hương không có nơi nào để đi: "Khi nào mới điều tra rõ được nhỉ?"
Giám sát Lương cũng không rõ: "Chúng tôi sẽ mau chóng."
Tô Niệm Tinh đóng cửa cửa hàng bánh bao, chẳng qua không bán đồ ăn, cô vẫn tiếp tục xem bói. Cô gọi điện cho những người xin quẻ, mỗi ngày ba quẻ hầu như đều có thể bói hết.
Mãi đến một tuần sau, giám sát Lương tìm được tám nghi phạm, những người này đều từng tiến vào sau bếp của Vua Trà Sữa và Bảo Phúc Tửu Lâu, họ rất khả nghi.
Chú Minh biết một người trong số đó: "Cậu không phải là Đại Nhãn Tử à? Sao lại vào sau bếp của họ?"
Đại Nhãn Tử hồi xưa là dân giang hồ, gần đây Đông Hưng Xã đổi nghề, có một số côn đồ ngốc nghếch bị bắt thoát ly đội ngũ, chỉ còn cách tìm kế mưu sinh khác, thế là anh ta bắt đầu làm nghề trang hoàng, từng giúp hai cửa hàng này sơn lại tường của sau bếp.
Trong số tám nghi phạm, có bốn người là công nhân trang hoàng, còn có bốn người là nhân viên chở hàng lần lượt đến hai cửa hàng đó.
Bình thường, cửa hàng bánh bao sẽ ký hợp đồng dài hạn với một cửa hàng nào đó để đối phương cung cấp hàng hóa cho mình, vậy thì họ không cần chạy qua chạy lại, tiết kiệm thời gian. Vậy nên đám công nhân giao hàng này sẽ có cơ hội hạ độc.