Chương 529: Nếu Kêu Tôi Giả Vờ Thì Tôi Không Muốn
Chương 529: Nếu Kêu Tôi Giả Vờ Thì Tôi Không MuốnChương 529: Nếu Kêu Tôi Giả Vờ Thì Tôi Không Muốn
"Nếu kêu tôi giả vờ thì tôi không muốn." Cô không có khả năng tự bôi nhọ danh tiếng của mình. Đám minh tinh kia được fans thích là vì họ có ngoại hình xinh đẹp, diễn xuất tốt, còn fans của cô thích cô là vì cô xem bói chuẩn xác. Con người phải biết rõ định vị của mình thì mới có thể đứng ở vị trí bất bại.
Phó đạo diễn tỏ vẻ cô chỉ cần bói toán thôi, sau đó họ sẽ thảo luận với các ngôi sao nên trình chiếu phần nào, nên cắt bỏ phần nào, tuyệt đối sẽ không ép cô nói dối.
Tô Niệm Tinh yêu cầu ông ta viết điều khoản này vào hợp đồng, tiền bội ước cũng hạ thấp một chút, vậy thì cho dù cô bỏ gánh không làm cũng có khả năng đền tiền. Cuối cùng cô ký hợp đồng, cát xê ban đầu là ba ngày hai trăm ngàn đô la Hồng Kông, nhưng vì cô yêu câu hạ thấp tiên bội ước nên cát xê chỉ còn một trăm ngàn, bao ăn bao ở.
Cô rất hài lòng. Đối với chuyện ăn ở, hiện tại tiêu chuẩn của cô không cao nên đều chấp nhận được hết. Cô đã không còn là con cháu nhà giàu kiếp trước, bỏ qua những nhãn hàng xa xỉ, chỉ cần người khác ở được thì cô cũng ở được, cho nên cô đồng ý rất dứt khoát.
Ký hợp đồng xong, cô bắt đầu tiến hành làm giấy phép xuất nhập cảnh Loan Loan. ....
Sau khi làm xong toàn bộ thủ tục, cô lập tức đến khách sạn mà ê-kíp chương trình thu xếp để vào ở, ghi hình chương trình kỳ này. Quá trình tiến triển vô cùng thuận lợi.
Khi chương trình sắp kết thúc, cô nhận phỏng vấn, nhắc đến người thân của cô ở đại lục. Phóng viên hỏi cô vì sao lại nhập cư trái phép đến Hương Giang. Tô Niệm Tinh ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Tôi đến Hương Giang tìm mẹ, nhưng vẫn không tìm thấy bà ấy. Hy vọng một ngày nào đó bà ấy sẽ đến tìm tôi.
Phỏng vấn kết thúc còn có ghi âm phần sau. Tô Niệm Tinh chỉ có bảy ngày ở Loan Loan, không có thời gian đi dạo, trực tiếp trở về Hương Giang.
Thoáng chốc đã mấy ngày trôi qua, một vị khách xa lạ đến cửa hàng bánh bao.
Anh ta vừa tiến vào, các bà cô lớn tuổi lập tức kinh hô: "Đẹp trai quá!"
Thấy anh ta, ánh mắt A Trân thoáng chốc sáng ngời, lắc lư cánh tay Tô Niệm Tinh: "Bà chủ, chính là anh ấy, đẹp trai đúng không?"
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu, ánh mắt gần như khựng lại. Thật sự rất đẹp trai, anh ta và giám sát Lương không giống nhau, giám sát Lương có vẻ đẹp mày rậm mắt to khí khái, còn người này đeo mắt kính, mặc sơ mi trắng và áo bành tô, thoạt nhìn nho nhã bảnh bao, khí chất rất tốt. Không biết sao, trong đầu Tô Niệm Tinh nghĩ đến mấy chữ "nhã nhặn xấu bụng".
Khi cô còn đang ngây người thì A Trân đã chạy ra chiêu đãi: "Chào anhI Anh còn nhớ tôi không? Lần trước tôi suýt nữa tông trúng anh đây!"
Chàng trai trẻ hiển nhiên là không nhận ra, nghe cô ta nói như vậy, anh ta mới chợt bừng tỉnh: "Thì ra là cô à? Đây là vinh hạnh của tôi, được một cô gái xinh đẹp như cô tông ngã."
A Trân đầy mặt thẹn thùng, A Hỉ âm u trừng chàng trai trẻ, đẩy A Trân ra: "Anh đến đây để xem bói hả?"
Chàng trai trẻ hơi sửng sốt, lắc đầu: "Không phải, tôi chờ bạn gái tôi. Cô ấy hẹn tôi đến đây."
A Hỉ bừng tỉnh, thì ra đã có bạn gái rồi à? Thế thì A Trân không có hy vọng? Cậu ta thay đổi thái độ trợn mắt, biến thành ý cười: "Xin hỏi anh muốn ăn gì? Cửa hàng chúng tôi có bánh bao, cơm tưới thịt, trà sữa rất ngon."
Chàng trai trẻ nhìn thực đơn: "Vậy thì cho hai ly trà sữa đi. Bạn gái tôi dị ứng với xoài, ngoài ra không ăn kiêng thứ khác, cậu gọi giúp tôi."
A Hỉ ghi nhớ: "Vâng."
Cậu ta quay đầu nhìn về phía A Trân mất hồn mất vía, âm thầm nói: "Cô hết hy vọng rồi."
A Trân trừng cậu ta một cái, quay về quây thu ngân: "Tôi cũng có định làm gì đâu, ngược lại là cậu, lo chuyện bao đồng."
Thấy hai người sắp cãi nhau, Tô Niệm Tinh lập tức chen miệng vào: "Được rồi, cửa hàng đang có rất nhiều khách, đừng nói nữa."
Hai ly trà sữa được bưng lên bàn, chàng trai trẻ gọi lại A Hỉ: "Cửa hàng các cậu còn có thể xem bói nữa hả?"
A Hỉ sửng sốt, gật đầu: "Đúng thế, Tô thần toán, chị ấy từng lên game show TV, còn từng xem bói trong buổi biểu diễn của Châu Hân Nghị, rất linh nghiệm. Anh chưa từng nghe tên chị ấy bao giờ à?"