Chương 530: Cần Thiết Phải Thế Sao
Chương 530: Cần Thiết Phải Thế SaoChương 530: Cần Thiết Phải Thế Sao
Cậu ta gãi đầu, báo chí mới đăng tin chưa được mấy ngày, không đến mức mới đó đã quên rồi chứ?
Chàng trai trẻ cười ngượng ngùng nói: "Không phải, tôi đến từ Macao, không hiểu biết nhiều vê Hương Giang."
Trong lúc họ đang nói chuyện thì cô gái mà chàng trai trẻ chờ cuối cùng cũng đến. Cô ta rất tự nhiên kéo cánh tay bạn trai: "Anh gọi cho em à? Tốt quá, em đang khát đây.'
Chàng trai trẻ gật đầu, đưa cho cô ta một ly: “Anh đã nói với họ rồi, không bỏ thêm xoài."
Cô gái trẻ cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh."
Chàng trai trẻ đê nghị đến nơi khác hẹn hò, cô gái lại giữ chặt cánh tay anh ta: "Đừng sốt ruột, bên này xem bói chính xác lắm, em muốn xem một quẻ."
Chàng trai trẻ hơi kinh ngạc: "Cần thiết phải thế sao? Mấy trò xem bói này đều là lừa đảo. Cha em đã đóng thẻ của em rồi, tiết kiệm một chút."
"Em vẫn còn tiền để dành, anh đừng lo." Cô gái kéo cánh tay anh ta: "Bói đi. Cha em tin tưởng số mệnh, vị đại sư này am hiểu bói nhân duyên nhất, nếu em cầm quẻ tượng của cô ấy mang về nói với cha thì cha sẽ đồng ý cho chúng ta cưới nhau."
Chàng trai trẻ lộ vẻ chần chờ. Thấy anh ta không muốn, cô gái hơi bất mãn: "Sao? Không phải anh đang có chuyện gì giấu em đấy chứ?"
Chàng trai lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó. Anh chỉ sợ em bị người ta lừa thôi, trên đời này làm gì có thần toán, đều là mê tín." Hiển nhiên cô gái lại không nghĩ như vậy: "Anh là người Macao, không biết tình hình bên Hương Giang đâu. Vị đại sư này được coi là rất linh nghiệm."
Không chờ chàng trai đồng ý, cô gái đã ngoắc tay ra hiệu Tô Niệm Tinh bói một quẻ cho cô ta.
Tô Niệm Tinh đối diện với ánh mắt của chàng trai trẻ, vẻ mặt của anh ta có gì đó không đúng cho lắm.
Cô cầm công cụ ngồi xuống đối diện, đánh giá chàng trai: “Anh mặt mang đào hoa, đào hoa tràn đầy, không thiếu duyên phái nữ."
Sắc mặt chàng trai trắng bệch, lại lập tức khôi phục bình thường, nắm tay cô gái nói bằng giọng tràn đầy tình cảm: "Tôi rất nghiêm túc với Thiên Thiên, tôi chỉ yêu một mình cô ấy."
Thiên Thiên đáp lại bằng một nụ cười: "Em biết, nhưng em muốn thuyết phục cha sớm một chút, vậy thì chúng ta có thể sống trong căn nhà lớn."
Chàng trai bị cô ta thuyết phục: "Vậy thì em bói đi."
Thiên Thiên gật đầu, bói cho cô cũng như nhau.
Tô Niệm Tinh lắc quẻ lục hào kim tiền, lông mày nhíu chặt. Bói chữ xong, cô nhăn mày chặt hơn, chờ cô xem tướng tay xong, vẻ mặt rất ngưng trọng.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn bốn mươi phút, trái tim cô gái vẫn căng thẳng, chàng trai trẻ cũng bình tĩnh đánh giá cô, sợ cô sẽ nói ra kết quả không tốt.
Cuối cùng vẫn là Thiên Thiên không chờ được: "Đại sư, chúng tôi có thể thuận lợi kết hôn không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: 'Kết hôn thì vẫn được, nhưng cô sẽ mất rất nhiều thứ." Trái tim Thiên Thiên đập mạnh một nhịp: "Vì sao?”
"Cô là con gái một, cha cô rất có gia tài, từ nhỏ được nuôi nấng bằng cẩm y ngọc thực đến lớn." Tô Niệm Tinh nhìn cô ta, đầu tiên là nói ra tình huống gia đình cô ta.
Ánh mắt Thiên Thiên sáng đến kinh người, cô ta tìm được đại sư chân chính: "Đúng rồi, đại sư bói đúng quá. Tôi sẽ mất thứ gì?"
Tô Niệm Tinh nặng nề nói: "Cô sẽ mất di sản của cha. Cô làm trái ý cha mình thì đúng là có thể thuận lợi kết hôn với anh ta, cô vốn tưởng rằng cha cô sẽ thỏa hiệp, nhưng sự thật là không. Ông ấy đã sinh đứa thứ hai."
Thiên Thiên hơi trợn tròn mắt: "Chuyện này không thể xảy ra! Mẹ tôi đã qua đời từ lâu, mấy năm nay ông ấy vẫn sống một mình."
Tô Niệm Tinh xòe tay: "Cha cô vẫn sống một mình là vì tình trạng sức khỏe của ông ấy không được tốt cho lắm, nhưng ông ấy đã đông lạnh tinh trùng từ trước. Cô khiến ông ấy quá thất vọng, acc chính bị phế bỏ nên ông ấy quyết định đổi sang acc mới, hơn nữa một lần đẻ hai đứa. Đứa bé đã chào đời rồi, chúc mừng cô, cô đã được làm chị gái."
Đối với cô ta mà nói, chuyện này không khác nào sét đánh giữa trời quang, thế mà Tô Niệm Tinh còn chúc mừng mình, Thiên Thiên cảm thấy giống trào phúng hơn. Cô ta gần như đập bàn trợn mắt lên: "Cô!"
Tô Niệm Tinh bình tĩnh nhìn lại cô ta. Đối với loại người không biết rõ thân phận của mình, cô lười hầu hạ. Chẳng lẽ cô ta cho rằng tất cả mọi người trên đời này đều phải coi cô ta là trung tâm chắc?