Chương 580: Xem Ra Con Bé Thông Suốt Rồi
Chương 580: Xem Ra Con Bé Thông Suốt RồiChương 580: Xem Ra Con Bé Thông Suốt Rồi
Bà A Hương thật sự không thể chịu được hai người này cứ dây cà dây muống, thế là bà khẽ hắng giọng, nói: "Người mà A Hỉ thích là cháu."
A Trân như bị sét đánh. Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn bà A Hương, không tán đồng: "Sao bà lại nói cho cô ấy biết chuyện này? Dù sao A Hỉ cũng đã xem mắt với người khác rồi."
Trước kia A Hỉ chưa đi xem mắt thì nói cho A Trân biết cũng được, bây giờ A Hỉ đã hẹn hò với cô gái khác, bà ta còn nói cho A Trân biết chân tướng, thế thì cô gái kia khác nào trở thành công cụ hình người thúc đẩy tình cảm cho hai người bọn họ?
Bà A Hương nhỏ giọng nói: "Cô gái kia không thích A Hỉ. Cô ấy chỉ muốn đối phó với người trong nhà nên A Hỉ mới dẫn cô ấy đến đây ăn cơm."
Tô Niệm Tinh đã hiểu, một người muốn khiến A Trân ghen tuông, một người là vì đối phó với trưởng bối. Tiếc rằng A Hỉ đá lông nheo với người mù - tự mình đa tình. Trước kia A Trân hoàn toàn không ý thức được điều này, ngược lại còn cảm thấy A Hỉ bủn xỉn.
Cô nghiêng đầu nhìn vê phía A Trân, đã thấy đối phương cứ đứng ngơ ngác tại chỗ, trông như đã hồn du thiên ngoại.
Bên ngoài có người kêu tính tiền, Tô Niệm Tinh vỗ lên cánh tay cô ta, A Trân xoay người một cách máy móc, lúc vén rèm còn suýt nữa ngã xuống, khiến Tô Niệm Tinh và bà A Hương hoảng sợ.
Bà A Hương phì cười: "Xem ra con bé thông suốt rồi."
Khóe miệng Tô Niệm Tinh co giật. Cô thật sự không yên lòng để A Trân đi tính tiền với dáng vẻ ngơ ngác này, bèn vẩy nước trên tay, lau sạch sẽ rồi ra đẳng trước tính tiền.
Chờ đến khi tiễn cô gái xinh đẹp kia ra về, A Hỉ lại đây tính tiền, nhìn lén A Trân một cái, Tô Niệm Tinh không quấy rây hai người mà ra sau bếp tiếp tục làm việc.
Có lẽ vì đã đâm rách cửa sổ giấy chặn giữa hai người nên bầu không khí cứ là lạ. A Trân hoàn toàn thay đổi dáng vẻ vô tư của ngày xưa, trở nên câu nệ hết sức. A Hỉ chỉ lo lau bàn, chiêu đãi khách khứa, thi thoảng lại nhìn lén A Trân, muốn nói gì đó mà cuối cùng vẫn không nói thẳng.
Mãi đến giờ cơm tối, hai người vẫn cứ kỳ cà kỳ cục như vậy.
Tô Niệm Tinh chưa bao giờ thấy ai lề mề như hai người này, khiến cô cũng không hiểu ra sao. Lúc ra sau bếp bưng đồ ăn, cô hỏi bà A Hương: "Bà cảm thấy hai người họ có thành công không?"
Bà A Hương là người từng trải, gật đầu: "Bà nghĩ sẽ thành một đôi thôi. Cháu đừng thấy A Trân suốt ngày ồn ào đòi trai đẹp mà lầm, thực ra con bé đấy chỉ kêu vớ vẩn thôi. Thứ mà nó thích không phải là bản thân những chàng trai đẹp, mà chỉ là khuôn mặt đẹp trai đó. Nếu thật sự hẹn hò thì vẫn phải tìm kiểu đàn ông biết lo cho gia đình."
Tô Niệm Tinh cảm thấy kiến giải của bà A Hương rất độc đáo, cũng gật đầu đồng ý.
Ánh mắt bà A Hương hiện lên ý cười, không nhịn được nhắc đến đề tài khác: "Bà thấy kiểu đàn ông thích hợp để cưới làm chồng nhất là giám sát Lương. Ngoại hình đẹp trai, nhìn rất vui mắt, mỗi ngày chỉ cầm ngắm khuôn mặt ấy thì tâm trạng sẽ sung sướng. Tính cách thành thục ổn trọng, gặp chuyện gì cũng có thể đưa ra quyết định. Thu nhập cao, không sợ không nuôi được vợ con cha mẹ già. Cậu ấy còn có nhà riêng, không cần vất vả dành dụm tiên mua nhà. Cậu ấy còn thích làm việc nhà nữa chứ, chắc chắn nhà cửa rất sạch sẽ gọn gàng. Cha mẹ cậu ấy đều định cư ở nước ngoài, sau này không cần lo tới vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cưới nhau về không lo cãi nhau, đây mới là người phù hợp nhất để hẹn hò."
Nghe thấy bà ta khen ngợi giám sát Lương ba hoa chích chòe, Tô Niệm Tinh không nhịn được cười phá lên: "Bà A Hương, nếu không phải con người giám sát Lương chính trực thì cháu sẽ nghi ngờ bà nhận hối lộ của anh ấy để tuyên truyền giúp anh ấy đấy nhé."
Bà A Hương bất đắc dĩ. Nha đầu ngốc này còn chê A Trân hồ đồ, chính cô cũng chẳng khá hơn A Trân là bao, chị em cây khế thì đừng cười nhạo nhau.
Bà ta gật đầu: "Cháu nói đúng, vừa rồi bà bỏ sót một điểm, nhân phẩm của cậu ấy rất tốt, đã hứa hẹn chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được, tuyệt đối không chém gió."
Tô Niệm Tinh buồn cười: "Đúng là anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, tiền đồ cũng xán lạn, nhưng bà quên nhắc đến khuyết điểm của anh ấy."
Bà A Hương thắc mắc: "Có khuyết điểm à? Làm gì có nhỉ?"
Tô Niệm Tinh bắt chước giám sát Lương xụ mặt gọi món: "Nấu một bàn tiệc ngon cho tôi, tôi muốn khao mọi người."