Chương 581: Cảm Giác Gì
Chương 581: Cảm Giác GìChương 581: Cảm Giác Gì
Cô bắt chước giống y hệt, cứ như bản thân giám sát Lương, bà A Hương không khỏi phì cười.
"Anh ấy quá nghiêm túc. Bà có biết mỗi lần thấy anh ấy, cháu sẽ có cảm giác gì không?”
Bà A Hương bị khơi mào lòng hiếu kỳ: "Cảm giác gì?"
"Cháu cảm giác như người đứng trước mặt cháu không phải là thanh tra cảnh sát, mà là chủ nhiệm giáo dục." Tô Niệm Tinh là học sinh dốt, điêu này dẫn đến việc cô rất sợ hãi thây chủ nhiệm lúc nào cũng nghiêm mặt. Hơn nữa cha mẹ cô nghiêm khắc cấm cô không được phép tiết lộ tình huống gia đình mình cho giáo viên với học sinh, theo lời họ thì ba mẹ không chê mày học dốt, nhưng mày cũng đừng làm mất mặt ba mẹ ở trường.
Lần đầu tiên thấy giám sát Lương, Tô Niệm Tinh có cảm giác như mình bị chủ nhiệm giáo dục bắt được rồi phạt đứng ngoài hành lang. Mặc dù hiện tại họ đã thân với nhau, nhưng cảm giác này vẫn còn.
Bà A Hương phì cười một tiếng: "Đúng là ngoại hình của cậu ấy trông nghiêm túc thật."
Thấy bà ta cũng tán thành quan điểm của mình, Tô Niệm Tinh hớn hở: "Hồi trước cháu nghe họ trò chuyện với nhau, thì ra anh ấy mới hai mươi tám tuổi. Hay lắm, cháu còn tưởng anh ấy hơn ba mươi tuổi rồi cơ."
Mặc dù giám sát Lương có cái mã rất đẹp trai, nhưng dù đẹp trai cỡ nào mà cả ngày cứ xụ mặt thì người khác sẽ không cảm thấy anh đẹp cỡ nào, ngược lại cho rằng anh ngạo mạn khó gần. A Trân không dám ngắm nghía giám sát Lương e rằng cũng có nguyên nhân này. Bà A Hương cười nắc nẻ, sau đó lại nói: 'Chắc là có liên quan tới nghề nghiệp của cậu ấy. Làm cảnh sát thì tất nhiên là phải uy nghiêm, không thì đám tội phạm kia sẽ cảm thấy cậu ấy dễ ức hiếp. Ánh mắt của bọn tội phạm đều sắc bén lắm, nếu không thể áp đảo khí thế của đối phương thì rất khó ép đối phương nhận tội."
Tô Niệm Tinh gật đầu, đúng là như thế thật. Cô bưng đồ ăn vừa ra nồi, quay đầu đi ra ngoài, không ngờ suýt nữa đụng trúng người khác, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt âm u của Trương Chính Bác, cô xấu hổ đến mức co ngón chân. Tán dóc bị cấp dưới của đối phương nghe thấy, vận may của cô là kiểu gì vậy.
Thấy cô cứ đứng ở cửa, bà A Hương hơi buồn bực, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Trương Chính Bác. Thấy đối phương xụ mặt, chắc là nghe được cuộc trò chuyện của họ, bà ta đang định tiến lên làm hòa thì bỗng nghe Trương Chính Bác nhận lấy đĩa thức ăn trên tay Tô Niệm Tinh, nói bằng giọng điệu ôn hòa: "Để tôi bưng cho."
Tô Niệm Tinh xấu hổ vô cùng, quay đầu lè lưỡi với bà A Hương: "Chúng ta mau làm việc thôi. Đồ ăn được bưng lên bàn quá chậm, không kịp cung cấp cho khách hàng."
Tám giờ tối là giờ cơm tối của người Hương Giang, đồng thời cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của cửa hàng bánh bao. Tô Niệm Tinh và bà A Hương đều không thể chậm trễ, nhanh chóng tăng tốc độ bưng đồ ăn. Chờ đến khi bàn của tổ trọng án A ăn no căng bụng, thực khách trong cửa hàng bánh bao đã rời đi gần hết, họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện nên tốc độ chậm hơn bàn khác một chút.
Giám sát Lương đến bên quây tính tiền, còn đưa cho cô năm mươi ngàn tiền hoa hồng. Tô Niệm Tinh khó hiểu: "Nghe nói bọn bắt cóc vứt Lưu Mỹ Linh giữa đường cái hả? Sao họ vẫn chịu trả tiền hoa hồng?”
Không phải là sở cảnh sát tự bỏ tiền túi đấy chứ? Vậy thì cô không thể nhận số tiền này.
Dường như đoán được tâm tư của cô, giám sát Lương nói: "Chúng tôi đã bắt được bọn bắt cóc, lấy lại ảnh riêng tư của Lưu Mỹ Linh tiểu thư trong tay chúng."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu. Bọn bắt cóc này đúng là điên rô, ngay cả ngôi sao nổi tiếng mà cũng dám bắt cóc.
Tính tiên xong, giám sát Lương dẫn cấp dưới đứng dậy lần lượt rời khỏi cửa hàng bánh bao.
Tô Niệm Tinh lấy giấy bút từ trong ngăn kéo, bắt đầu viết số tiền vừa nhận được vào sổ tay cá nhân. Đang chuẩn bị viết thì Trương Chính Bác bỗng quay lại cửa hàng, đứng trước cửa nhìn cô. Tô Niệm Tinh tưởng anh ta để quên thứ gì nên đưa mắt nhìn chung quanh, không thấy có thứ gì, khó hiểu nhìn anh ta: “Anh còn chuyện gì nữa à?”
Trương Chính Bác nhìn cô thật lâu mới lên tiếng: "Cô có biết tuổi tác bình quân của thanh tra cao cấp trong sở cảnh sát Hương Giang là bao nhiêu không?”
Tô Niệm Tinh nào biết, cô có phải là cảnh sát đâu. Cô khó hiểu nhìn anh ta: "Bao nhiêu?”