Chương 582: Ngại Ngùng
Chương 582: Ngại NgùngChương 582: Ngại Ngùng
Trương Chính Bác giơ tay vẽ một con số: "35,4 tuổi, mà Sir Lương chỉ mới 28 tuổi đã ngồi lên chức vị này, công sức mà anh ấy trả giá hơn xa sự tưởng tượng của người khác. Cô có biết để chấn nhiếp những kẻ bỏ mạng kia, anh ấy đã luyện tập biểu cảm của mình từ ngày này qua ngày khác không? Có đôi lúc khi cô chê cười người khác nghiêm túc, thực ra cô có thể ngẫm lại xem vì sao người ta làm phải như vậy?"
Gò má Tô Niệm Tinh đỏ bừng, chân thành nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nên cười nhạo anh ấy."
Trương Chính Bác hài lòng gật đầu: "Biết sai chịu sửa, như vậy rất tốt."
Tô Niệm Tinh nhìn bóng lưng đối phương rời đi.
Đến giờ tan làm, hai đầu bếp ra về trước, A Trân và A HỈ sóng vai cùng nhau ra ngoài, nhưng A Hỉ lén lút nắm tay A Trân, A Trân hất tay mấy cái mà không tránh thoát nên cuối cùng không từ chối, xem ra hai người này đã chính thức hẹn hò?
Bà A Hương bước ra từ sau bếp, thấy cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào TY, trên màn hình trình chiếu chương trình giải trí Huyền học của TVB: "Sao vậy? Cháu vẫn còn nghĩ về chuyện show giải trí à?"
Tô Niệm Tinh sửng sốt, bà A Hương nói tiếp: "Chuyện này chẳng mấy chốc sẽ trôi qua."
Tô Niệm Tinh tắt TV: "Không phải."
Thấy cô không có biểu hiện khác thường, bà A Hương tan tâm trước. Tô Niệm Tinh sửa sang lại đồ đạc xong xuôi rồi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên giám sát Lương quay lại cửa hàng, vẻ mặt kích động khó có thể miêu tả. Cô nghi hoặc hỏi: “Anh sao vậy?"
Giám sát Lương quan sát vẻ mặt của cô: "Cô không sao chứ?"
Tô Niệm Tinh cho rằng anh gặp bà A Hương, bà A Hương nói với anh về chuyện chương trình giải trí hủy hợp đồng với mình, bèn phớt lờ xua tay: "Tôi không sao. Chẳng qua là hụt mất một chương trình giải trí mà thôi, lần sau chờ đến khi Hà tiên sinh chứng minh giúp tôi, tôi nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi."
Lúc trước cô nói ghi hình show giải trí xong sẽ có tiền, không ngờ lại thất bại. Có khi nào anh sẽ cho rằng cô không giữ chữ tín không nhỉ? Nhất định phải giải thích chuyện này.
Giám sát Lương hơi kinh ngạc: "Chương trình giải trí của cô bị đối phương hủy hợp đồng à?”
Tô Niệm Tinh xấu hổ vò đầu, thì ra anh vẫn chưa biết. Cô gật đầu: 'Ừ. Nhưng tôi vẫn kiếm được tiền, anh xem hôm nay tôi xem bói cho các anh, chẳng phải được năm mươi ngàn tiền hoa hồng hay sao? Tôi nhất định sẽ mau chóng trả lại tiên cho anh.”
Ý của giám sát Lương không phải là thế: "Tôi không cần dùng tiền gấp, số tiên 300 ngàn kia cô cứ trả từ từ cũng được, không cần sốt ruột."
Anh vắt hết óc nghĩ cách: "Chi bằng nhờ Lưu Mỹ Linh tuyên truyền giúp cô được không? Cứ bảo là cô phát hiện cô ấy bị bắt cóc bằng xe van, sau đó báo cảnh sát, tiết lộ tin tức này cho truyền thông thì họ sẽ tưởng tượng ra một đống cốt truyện. Ảnh hưởng tiêu cực sau vụ cô xem bói cho Diệp Thắng Thiên sẽ được giảm xuống tối thiểu."
Tô Niệm Tinh đã hiểu, vụ án Lưu Mỹ Linh bị bắt cóc được cánh truyền thông đưa tin ầm ï, cô và Lưu Mỹ Linh liên quan đến nhau thì chí ít có thể chứng minh cô là người lương thiện.
Tô Niệm Tinh chần chờ: "Thế còn mấy tên bắt cóc kia?"
"Trong tay chúng không có mạng người, chỉ muốn kiếm tiền nhanh." Giám sát Lương biết cô đang lo lắng chuyện gì: 'Nếu chúng cũng to gan như Diệp Thắng Thiên thì nên đi cướp tiệm vàng, bắt cóc nữ minh tinh chẳng phải là chỉ chọn bóp quả hồng thôi sao?"
Tô Niệm Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Cũng được."
Thấy cô đồng ý, giám sát Lương tỏ vẻ anh sẽ thu xếp chuyện này ổn thỏa.
Tô Niệm Tinh gật đầu, đóng cửa lại: "Xe của anh đâu?”
"Tôi kêu Trương Chính Bác lái xe chở mọi người về."
Tô Niệm Tinh đã hiểu, cùng anh đi bộ về nhà: "Phải rồi, sao anh lại quay về?"
Giám sát Lương thở dài: "Vừa rồi Trương Chính Bác đã nói hết với tôi."
Nhắc đến chuyện này, Tô Niệm Tinh xấu hổ cúi đầu: "Đều tại tôi không biết giữ mồm giữ miệng."
"Phải nói là cậu ấy chuyện bé xé ra to. Cô không phải là tội phạm của tôi, cô là bạn của tôi, cô cảm thấy tôi cứ xụ mặt trong đời sống hằng này thì đúng là không tốt lắm, dễ dàng khiến người khác cảm thấy xa cách." Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói dường như êm dịu hơn nhiều: "Mấy năm nay tôi vẫn cắm mặt vào công việc, hâu như không có xã giao, không có bạn bè, cho nên tôi trộn lẫn công việc và đời sống. Thực ra như vậy là không ổn. Đôi khi Nhã Tĩnh cũng chê tôi quá dữ dăằn, nói sau này tôi nhất định sẽ dọa khóc con gái của tôi."
Tô Niệm Tinh phì cười, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được cảnh đó.