Chương 602: Bà Ta Chửi Cái Gì Vậy
Chương 602: Bà Ta Chửi Cái Gì VậyChương 602: Bà Ta Chửi Cái Gì Vậy
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Chúng tôi không đi dạo, chỉ loanh quanh gần đây xem là được rồi."
Chú Đạt cũng không tức giận: "Được. Nếu cần thì cứ việc gọi chúng tôi nhé, nhà chúng tôi là căn thứ hai dãy thứ ba kia kìa.'
Tô Niệm Tinh đã nhớ rồi, sau đó chú Đạt dẫn cháu trai mình trở về bàn của mình.
Đợi ông ta rời đi rồi, Tô Niệm Tỉnh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bà A Hương thấy cô sợ hãi mới vỗ nhẹ vào vai cô: 'Không sao đâu, cháu đừng sợ. Tế tổ là sự việc trọng đại nhất ở Lệ Chi Oa, bọn họ không dám làm ra sơ suất gì đâu."
Tô Niệm Tinh thừa nhận bản thân mình có hơi nhát gan, nhưng đối phương có tướng mặt đã từng giết người nên cô thận trọng hơn một chút cũng là chuyện rất bình thường.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn những người khác, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Suy Tử Vân, anh ta bưng bát lên định gắp thức ăn nhưng những người khác ngồi chung bàn với anh ta đều đang tránh anh ta, cho nên anh ta chỉ có thể cầm cái bát không đi đến chỗ chảo lớn xin đồ ăn.
Có một người phụ nữ đang nấu cơm múc cơm cho Suy Tử Vân.
Tô Niệm Tinh cảm thán rằng người phụ nữ này tâm địa thật thiện lương rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Trong lúc những bàn khác cũng đều đang đẩy chén cụng ly, nói cười vui vẻ thì đột nhiên có tiếng chửi mắng của nữ giới truyền tới.
Tô Niệm Tinh nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra bà cụ tự xưng là con cháu nhà trưởng tử mới vừa rồi kia đang chửi người phụ nữ đã múc cơm cho Suy Vân Tử, vẻ mặt phát rồ phát dại của bà ta giống như ác quỷ muốn ăn thịt người vậy.
"Bà ta chửi cái gì vậy ạ?" Ngay cả tiếng Quảng tốc độ nhanh mà Tô Niệm Tinh còn không nghe hiểu được thì thôi, nên làm sao có thể nghe hiểu Khách Gia thoại được chứ.
"Hình như là đang chửi người phụ nữ kia đã múc cơm cho Suy Tử Vân, nói rước xui xẻo vê nhà mình, vẫn luôn dùng tay cấu đối phương kia kìa." Bà A Hương thở dài.
Cái miệng của bà già kia cứ xoen xoét xoen xoét không ngừng nghỉ.
Người xung quanh nhìn qua với ánh mắt chán ghét vô cùng. Đang tết nhất mà bà ta chửi con dâu, thế này cũng xúi quẩy bao nhiêu, vì thế các thôn dân đành đặt bát đũa xuống và đi lên khuyên, tách hai người ra.
Sau khi Tô Niệm Tinh ngồi xuống, bà A Hương lại đè thấp giọng bổ sung thêm: "Bà già kia là mẹ chông của người phụ nữ đó, bà ta chửi đứa con dâu là hồ ly tinh đi khắp nơi quyến rũ đàn ông."
Tô Niệm Tinh cạn lời vô cùng.
Quyến rũ đàn ông? Ai mới được? Suy Tử Vân á? Cô ta chê mình sống lâu quá rồi chắc?
Tộc nhân Quách thị ở bên cạnh oán trách: "Vợ của Kim Trụ chỉ múc thức ăn cho Suy Tử Vân thôi mà. Đây là công việc của cô ta, kêu Suy Tử Vân tự múc thức ăn cho mình vậy lỡ như đổ chảo thì phải làm sao? Lại còn nói con dâu quyến rũ Suy Tử Vân nữa chứ? Tôi thấy có mà bà ta chướng mắt đứa con dâu nên mới tìm đủ cách gây sự với cô ta thì có."
"Chỉ với cái nết đó của bà ta mà cũng muốn giành làm con cháu của trưởng tử, giành được rồi thì đã làm sao? Cả gia đình đều không có tiền đồ, Kim Trụ đã ba mươi sáu rồi mà ngay cả một đứa con cũng không có, còn bà ta thì chỉ biết gây chuyện, cũng không biết đường mà dẫn hai vợ chồng đến bệnh viện kiểm tra, cả ngày chỉ biết kiếm chuyện khiến gia đình xào xáo."
Ở bên cạnh có người phụ họa: "Đúng đó, nghe nói bà ta buôn bán lại lỗ nữa rồi. Buôn bán nào có dễ làm như vậy chứ? Cứ thành thật yên phận trông vải ở trong thôn rồi mở nhà trọ dân tiếp đón các du khách tới ở cho tốt thì vẫn có thể kiếm được tiền cơ mà. Không biết bà ta nghĩ thế nào nữa, một vị trí tốt như thế mà lại không đón được một vị khách nào."
"Với cái tính đó của bà ta, du khách lạc đường tìm bà ta hỏi một câu thì bà ta đã chửi người ta té tát rồi, thế thì ai còn muốn tới nhà bà ta tá túc nữa."
Người bên cạnh vừa định hỏi chỉ tiết hơn nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện ra Tô Niệm Tinh đang nhìn với hai mắt tỏa sáng, lỗ tai dựng thẳng lên nghe bọn họ nói chuyện, người kia lập tức đổi thành Khách Gia thoại.
Tô Niệm Tinh chỉ có thể nhìn mấy người đó châu đầu ghé tai thì thâm to nhỏ với nhau chứ cô cũng chẳng hiểu được miếng nào hết, vì thế chỉ đành chuyên tâm ăn uống.