Chương 603: Cho Mặt Mũi Mà Lại Không Cần À!
Chương 603: Cho Mặt Mũi Mà Lại Không Cần À!Chương 603: Cho Mặt Mũi Mà Lại Không Cần À!
Đúng lúc này, có một người đàn ông đầu trọc đi qua đây kính rượu, khác với chú Đạt, ánh mắt của người này thật sự rất nhơ nhớp khiến cả người Tô Niệm Tinh đều không thoải mái, cô trực tiếp dịch ly rượu đi rồi xách cái ghế dịch sang bên cạnh nửa bước, từ chối với vẻ mặt tối tăm vô cùng: "Xin lỗi, tôi không uống rượu, anh đi tìm người khác đi."
Bà A Hương cũng vội vàng lên tiếng: "Để tôi uống với cậu cho, con bé còn trẻ không biết uống rượu đâu."
Người đàn ông trọc đầu cười hì hì, sáp lại gần: "Sao cô em có thể không biết uống rượu được chứ? Không phải chỉ là da mặt mỏng thôi sao, uống nhiều một chút là biết ngay à."
Cho mặt mũi mà lại không cần àI
Tô Niệm Tinh có thủ đoạn đối phó với loại háo sắc và xấu xa này, cô trực tiếp chửi ầm lên: "Cút ngay! Còn dám bén mảng tới đây quấy rối nữa thì tôi sẽ trở về tìm truyền thông tuyên truyền về danh tiếng của Lệ Chi Oa các anh, xem còn có du khách nào dám tới Lệ Chi Oa du lịch nữa không!"
Đại đa số thôn dân ở Lệ Chi Oa không biết nói tiếng Quảng nhưng lứa người trẻ tuổi ở nơi này đi ra ngoài làm công đều biết nói tiếng Quảng hết. Sau khi nghe được câu này, bọn họ lập tức sốt ruột, nháo nhào mắng Điền đầu trọc không lịch sự: “Anh là cái thá gì, tại sao người ta phải uống rượu với anh, dám làm hỏng việc kinh doanh của Lệ Chi Oa chúng ta thì chúng tôi sẽ đuổi anh ra khỏi Lệ Chi Oa."
Lần này coi như đã chọc giận quần chúng rồi, Điền đầu trọc thất thểu rời đi. Các thôn dân nói với Tô Niệm Tinh: 'Lệ Chi Oa chúng tôi rất tốt, chắc anh ta chỉ muốn tặng lời chúc phúc cho các cô rồi uống chén rượu mà thôi, nồng độ cồn không cao, không say được đâu. Cô em đừng sợ nhé."
Tô Niệm Tinh nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, cứ xì xà xì xô mãi như thế, bà A Hương đành mở miệng giúp cô: "Nhìn ra được các cô cậu đều là người lương thiện."
Tô Niệm Tinh thấy bà A Hương dùng thứ tiếng Khách Gia thoại sứt mẻ của mình để trao đổi với người ta mà bản thân cũng chẳng nghe hiểu được gì, đành cùng Văn Văn vùi đầu vào ăn cơm.
Đợi ăn hết chậu thức ăn rồi lại có người qua đây thêm canh và cải thảo, cái này gọi là "nước dùng nhúng lẩu."
Đừng cho rằng đây là tiết kiệm mà trên thực tế, cải thảo vào mùa đông cũng không hề rẻ tí nào. Tô Niệm Tinh ăn rất ngon miệng. Cô cầm đũa riêng gắp cho Văn Văn một miếng, còn chưa kịp bỏ vào bát cô bé thì đột nhiên lại truyền tới những tiếng hô kinh hãi. Cô theo bản năng cho rằng lại có người cãi nhau nữa, vừa mới quay đầu nhìn qua lại thấy có rất nhiêu người đang vây quanh đó, có người la to một tiếng: "Trúng độc rồi."
Tiếng hô đó khiến tất cả mọi người đều sợ hết hồn.
Tất cả đồng loạt dừng đũa rồi dứng dậy nhòm về bên đó, không hiểu sao đang ăn cơm lại đột nhiên có người chết.
Tộc nhân Quách thị vội vàng hỏi thăm tin tức từ người đẳng trước: "Ai trúng độc vậy?”
Một thanh niên vừa mới chen ra khỏi vòng vây đáp với vẻ mặt nặng nề: "Kim Trụi"
Mọi người kinh ngạc thốt lên với vẻ mặt đồng cảm. Quách Xương Thắng ra hiệu cho tài xế lái xe của mình tới rồi lại bảo mọi người nhường đường.
Nhưng đợi rất lâu mà chiếc xe vẫn chưa lái qua đây, có một thanh niên trẻ chạy qua đó kiểm tra tình hình, sau khi trở về vội báo cáo lại: "Chiếc xe xảy ra vấn đề rồi, có làm thế nào cũng không khởi động được."
Một thanh niên khác chỉ vào Suy Tử Vân: "Trước đó anh ta có sờ vào thân xe, chắc chắn chiếc xe dính phải điềm gở của anh ta rồi."
Vào hôm phát tiên, Suy Tử Vân chắc chắn cũng có mặt ở đó, ngày này mấy năm trước cũng không xảy ra chuyện gì cả nhưng hôm nay Kim Trụ lại chết, mọi người lập tức tránh Suy Tử Vân, xung quanh anh ta nhanh chóng trống ra một khu vực.
Suy Tử Vân đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống, không biết nên giải thích thế nào hoặc là cứu vãn thế nào nữa.
Chú Đạt thấy xe của Quách Xương Thắng không khởi động được vì thế mới bảo: "Lái xe của tôi đi."
Ông ta ném chìa khóa cho Thành Tử: "Mau đi lái xe của chú tới đây."
Thành Tử nhận lấy chìa khóa rồi vội vàng chạy về nhà.
Tộc trưởng chỉ huy bốn sức lao động cường tráng, cao lớn và uy mãnh khiêng Kim Trụ lên xe, chuẩn bị đưa đến bệnh viện.
Còn chưa đợi bọn họ ra tay thì đã thấy miệng Kim Trụ sùi bọt trắng, hai con mắt đảo loạn một lúc rồi nhắm lại, đầu oặt sang một bên.
Đây là...