Chương 605: Xem Bói Cho Văn Văn
Chương 605: Xem Bói Cho Văn VănChương 605: Xem Bói Cho Văn Văn
"Văn Văn? Chúng ta là bạn tốt đúng không?”
Lệ Chi Oa xảy ra án chết người nên ba người chỉ có thể thay đổi kế hoạch đến đảo Nam Nha. Đầu tiên là đến Vịnh Dung Thụ, hôm sau sẽ đến miếu cổ tế bái, rồi lại đi ngắm di tích lò vôi ở Lô Tu Thành, cuối cùng là đến nhà hàng lộ thiên ở Vịnh Sách Cổ để ăn hải sản.
Ba người ở đảo Nam Nha hai ngày một đêm, đến chiều mùng ba tết lại quay về nhà trọ.
Tô Niệm Tinh bắt đầu nói chuyện phiếm với Văn Văn, bà A Hương thì đang bận rộn trong nhà bếp.
Văn Văn gật đầu.
Tô Niệm Tinh dịu dàng vuốt tóc cô bé: "Vậy Văn Văn có thể nói cho chị biết cha mẹ em có đối xử tốt với em không? Không được nói dối mà phải nói thật. Em là bạn của chị A Tinh, chị nói thật với em thì em cũng phải nói thật với chị, được không?”
Văn Văn mím môi rồi cúi đầu bày đồ chơi trên sàn nhà.
Ngay lúc Tô Niệm Tinh cho rằng cô bé sẽ không mở miệng nói chuyện thì đột nhiên truyền tới tiếng thút thít, cô vội bám vào mặt bàn, cúi đầu nhìn Văn Văn, quả nhiên là đối phương đang khóc.
Tô Niệm Tinh lập tức lấy giấy cho cô bé lau nước mắt, sau đó ôm cô bé ngồi lên đùi mình: "Sao vậy Văn Văn?”
Hai mắt Văn Văn đỏ hoe, nước mắt rơi xuống từng giọt to như hạt đậu. Đợi khi khóc mệt rồi, cô bé mới nắm lấy cổ áo của Tô Niệm Tinh và hỏi: "Chị A Tinh ơi, cha mẹ đối xử rất tốt với em nhưng mà..." Cô bé mếu máo, muốn nói nhưng hình như lại đang kiêng dè điều gì đó.
Tô Niệm Tinh cổ vũ cô bé cứ kể tiếp: "Nhưng gì nào?"
Văn Văn nhỏ giọng đáp: "Em sợ họ không cần em nữa, họ không phải là cha mẹ ruột của em, nếu như em không ngoan thì họ sẽ ném em đi."
Trong lòng Tô Niệm Tinh vô cùng thấp thỏm, lẽ nào thật sự là lỗi của vợ chồng nhà họ Chung sao?
"Họ có từng đánh em không? Hoặc là nói chuyện lớn tiếng hù dọa em?”
Văn Văn thấy chị A Tinh hiểu lầm nên vội vàng lắc đầu: "Không có, cha mẹ đối xử với em rất tốt nhưng em sợ bọn họ không cần em."
Tô Niệm Tinh rất bối rối, nếu ông Chung và vợ đối xử rất tốt với Văn Văn vậy tại sao Văn Văn lại sợ bọn họ không cần cô bé chứ?
Cảm giác bất an của cô bé chắc chắn có nguồn gốc, cô chần chừ hỏi: "Có phải em lo lắng bọn họ đẻ con ruột của mình ra sẽ không còn thương em nữa không?”
Văn Văn gật đầu.
Tô Niệm Tinh xoa đầu cô bé: "Sẽ không đâu, họ rất thương Văn Văn, em cũng là đứa con đầu tiên họ, đây là sự khác biệt."
Văn Văn cúi đầu rối rắm rất lâu: "Nhưng em không phải con ruột."
Ngược lại cũng không có cách nào phản bác được câu này.
Tô Niệm Tinh để cô bé ngồi đối diện với mình và nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Mối quan hệ giữa người thân chưa chắc cứ phải là ruột thịt mới được. Cha mẹ nuôi cũng thế. Họ có công văn nhận nuôi chính quy vậy em chính là con gái của cha mẹ em, không ai có cách nào thay đổi được điều này. Cũng không có chuyện họ không cần em, các em mãi mãi là người một nhà mà." Cô cố gắng hết sức nói thật rõ ràng và minh bạch nhưng rõ ràng Văn Văn không hề nghĩ như vậy.
Cô bé nghiêng đầu, hỏi với vẻ bướng bỉnh: "Nhưng mà Lượng Lượng nói em không nghe lời thì cha mẹ sẽ không cần em nữa."
Trong mắt Tô Niệm Tinh lóe lên một tia sáng lạnh nhưng sợ dọa cô bé sợ nên lập tức thu lại ngay, cô tiếp tục dịu dàng hỏi: 'Lượng Lượng là ai vậy?"
Văn Văn nhỏ giọng đáp: 'Là anh họ nhà cậu ạ”"
Tô Niệm Tinh hiểu ra rồi, hóa ra là Lượng Lượng nói nhăng nói cuội ở trước mặt Văn Văn mới dẫn đến việc Văn Văn không có cảm giác an toàn.
Cô xoa đầu Văn Văn: "Lượng Lượng nói sai rồi, em nghĩ thử mà xem, trên đời này người thương em nhất là ai nào?"
Văn Văn lập tức xòe ngón tay nhỏ ra đếm: "Bà nội, cha, mẹ..." Cô bé hơi dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Còn cả chị A Tinh nữa."
Tô Niệm Tinh cười híp cả mắt lại: Vậy em chắc hẳn nên nghe lời mà những người thương em nhất nói ra mới đúng. Bà nội em và cha mẹ đều không hề nói không cần em vậy tại sao em phải nghe lời của Lượng Lượng chứ? Em nói xem có phải em hồ đồ quá rồi không?”
Văn Văn cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, hình như cũng có lý thật đấy.
"Anh ấy lừa em ạ?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Cậu ta là đứa trẻ hư cho nên mới bắt nạt Văn Văn còn nhỏ tuổi. Sau này em đừng nghe lời cậu ta nữa. Nếu cậu ta có nói gì khiến em không vui thì em nhất định phải nói cho cha mẹ biết, hiểu chưa?”