Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 625 - Chương 625: Cả Cái Thôn Này Đều Biết

Chương 625: Cả Cái Thôn Này Đều Biết Chương 625: Cả Cái Thôn Này Đều BiếtChương 625: Cả Cái Thôn Này Đều Biết

Tô Niệm Tinh có hơi áy náy, tuy rằng cô đã từng giúp sir Lương rất nhiều lần nhưng lại chưa bao giờ là giúp miễn phí cả, đó là chuyện hai bên tiền trao cháo múc, chẳng ai nợ ai điều gì cả. Bây giờ anh tự nguyện giúp đỡ cũng đồng nghĩa với việc lỡ dở công việc của bản thân, còn cô thì lại nợ anh một ân tình.

Ăn cơm xong, Tô Niệm Tinh trở về Lệ Chi Oa, vì đã dùng hết cả ba cơ hội xem bói rồi nên cô cũng nhàn rỗi đi dạo xung quanh thôn.

Có lẽ trong thôn xảy ra án mạng khiến các thôn dân sợ hãi trong lòng. Phần lớn những người trẻ tuổi đều đã ra ngoài làm công, chỉ có người lớn tuổi là ở nhà, nhưng cũng không dám chạy lung tung. Ngoại trừ ra đồng ra thì đều ở rịt trong nhà, trông thấy người lạ lại gần là bọn họ tràn đầy lòng cảnh giác.

Madam giải thích với Tô Niệm Tinh: "Người trong thôn cảm thấy người ngoài đã làm kinh động đến tổ tiên cho nên mới rước tới tai họa, không chịu tiếp xúc với người ngoài."

Tô Niệm Tinh: ”...

Cô hít vào một hơi thật sâu, toàn bộ sự mê tín đều có thể tự khớp với logic của bản thân, đúng là lợi hại thật.

Cô đi dạo một vòng lại bắt gặp cảnh hai thôn dân đang cãi nhau.

Tô Niệm Tinh không nghe hiểu nhưng hai người cách một bức tường sân cãi đến mức gà bay chó sủa, có rất nhiêu thôn dân đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

Madam giải thích: "Người kia tên là Ruồi trâu, còn người phụ nữ đối diện kia chính là chị dâu cả của cô ta, hai người họ vẫn luôn bất hòa, nghe nói Ruồi trâu chỉ sinh được ba cô con gái, còn chị dâu của cô ta lại sinh được ba đứa con trai nên mẹ chồng cô ta luôn ghét cô ta, sau đó cô ta cố tình gây sự với chị dâu của mình, hai người cứ cách mấy tiếng là lại cãi nhau."

Tô Niệm Tinh gật đầu, đang dự định rời đi thì có một người đàn bà ăn mặc đẹp mắt, trang điểm rất thời thượng đang thì thâm gì đó.

Tô Niệm Tinh và madam đi được một đoạn đường rồi mới hỏi madam: "Vừa rồi người phụ nữ kia nói gì vậy?"

"Bà ta nói Ruôồi trâu ngu không chịu được, đẻ ba đứa con gái cũng không phải lỗi của cô ta, muốn đẻ con trai thì đi mượn giống, chứ gây sự với chị dâu thì có tác dụng gì!"

Tô Niệm Tinh há hốc mồm, rất khó tưởng tượng ra được đây là câu nói được thốt ra từ miệng thôn dân ở Lệ Chi Oa có dân phong thuần phác này.

Madam hơi dừng lại rồi giải thích tiếp: "Người phụ nữ đó đang nói chính bản thân bà ta đấy, bà ta đã cắm sừng chồng mình và đẻ được một đứa con trai, đó không phải con của chồng bà ta."

Tô Niệm Tinh hơi trừng to mắt: "Sao cô biết vậy?"

Madam lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Cả cái thôn này đều biết."

Cô ta hơi dừng lại một lúc sau đó bổ sung thêm: "Chồng bà ta cũng biết nốt."

Tô Niệm Tinh bị sét đánh cho ngu người luôn rồi, vậy mà trên đời này có người kỳ lạ như thế nữa!

Hai người đi dạo một vòng trong thôn, lúc đi đến cổng thôn lại gặp được một chiếc xe sang trọng, trông có hơi giống với xe của Quách Xương Thắng. Trước đây bị Suy Tử Vân đụng một cái mà không khởi động được, bây giờ chắc hẳn đã được sửa rồi.

Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên cửa sổ xe bị kéo xuống, bên trong có một người đàn ông cười hì hì và chào hỏi chú Đạt ở đầu đường.

Chú Đạt vốn tưởng là Quách Xương Thắng lại về đây nên tự động nhường đường cho đối phương, nhưng không ngờ đó là lão cá vàng, cảm thấy thật mất mặt, ông ta lập tức cười xùy một tiếng: 'Lão cá vàng, ông lại học theo người khác rồi. Ông đó, mãi mãi chỉ biết lẽo đẽo sau mông người khác mà còn thấy vẻ vang lắm à."

Lão cá vàng cười ha ha: "Học theo người ta thì đã sao! Tôi thích đấy, có bản lĩnh thì ông cũng mua một cái đi."

Chú Đạt bị nói lại bèn ôm đầu ông ta: "Đi! Chở tôi đi một vòng nào."

Lão cá vàng bị ông ta ghì cổ mà kêu "đau" oai oái: "Rồi rồi rồi, tôi chở ông di một vòng, sao mà lực tay của ông vẫn lớn như vậy chứ, không phải đã rửa tay gác kiếm rồi sao?"

Chú Đạt giơ nắm tay lên vung vài cái: "Nếu như dám vớ vẩn với tôi vậy làm việc lại cũng không phải không có khả năng đâu."

Lão cá vàng sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Chú Đạt lại bật cười ha ha, vỗ vào mặt ông ta: "Trêu ông tí thôi, coi ông sợ chưa kìa."

Ông ta vừa vòng qua đầu xe vừa to đầy sảng khoái, rất nhanh đã ngồi lên vị trí ghế lái.

Tô Niệm Tinh nhìn chiếc xe sang đó dần dần lái đi xa, lúc này mới quay đầu hỏi madam: "Trước đây chú Đạt là?"
Bình Luận (0)
Comment