Chương 626: Thật Sự Bị Bà A Hương Đoán Trúng Phóc
Chương 626: Thật Sự Bị Bà A Hương Đoán Trúng PhócChương 626: Thật Sự Bị Bà A Hương Đoán Trúng Phóc
"Trước đây là một ông trùm nhỏ của đám du côn, sau này rửa tay gác kiếm không làm nữa rồi. Phía cảnh sát vẫn chưa tra ra được bằng chứng có liên quan đến vụ án của ông ta." Madam thuận miệng đáp.
Tô Niệm Tinh thâm nghĩ: Thật sự bị bà A Hương đoán trúng phóc luôn.
"Vê phần lão cá vàng thì trước đây phát tài nhờ nghề bán cá vàng, thích so bì tị nạnh, thích khoe khoang, nhưng ngược lại con người cũng không xấu, chỉ là có hơi bỉ ổi thôi."
Hai người lại đi dạo một vòng nữa, sau khi xác nhận không thể tìm được manh mối hữu dụng gì mới quay về nông gia lạc của Cao Đạt.
Cách từ rất xa, cô đã trông thấy chiếc xe .Jeep của giám sát Lương đang đỗ gần ven đường.
Trong thôn không có bãi đỗ xe đặc biệt mà đều là có chỗ nào trống thì ta điền vào đó thôi.
Tô Niệm Tinh đi tới trước xe Jeep lại nhìn thấy có rất nhiêu người đang đứng ở cửa, hình như là đang thảo luận chuyện gì đó, các phóng viên cũng đang chen chúc ở bên trong chụp lấy chụp để.
"Sao thế nhỉ?" Cô kiễng chân muốn nhìn thấy rõ ràng hơn, nhưng bất đắc dĩ chiêu cao hiện giờ của cô chỉ có một mét sáu mươi hai nên hoàn toàn không thể nhìn thấy được gì, nên chỉ đành hỏi người khác.
Đẳng trước cô chính là Trương Chấn Cường, cô chọc vào lưng anh ta vài cái: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Trương Chấn Cường quay đầu lại phát hiện ra là cô, bèn nhỏ giọng đáp: "Lại có thêm một người chết." Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt.
Hay lắm, có để người ta sống nữa không đây!
Sáu người còn chưa xong nữa sau mà lại thêm một người nữa.
"Ai vậy?" Madam sốt ruột hỏi.
Trương Chấn Cường thở dài một tiếng: "Là Cao Đạt, ông chủ của nông gia lạc này."
Con ngươi của Tô Niệm Tinh chợt co rút lại: 'Cao Đạt? Anh ta có mang họ Quách đâu."
Trương Chấn Cường chỉ vào bên trong: "Chính vì Cao Đạt đã chết cho nên rất nhiều người cảm thấy nơi này không an toàn, đang làm ầm lên đòi rời đi, nhưng đồn cảnh sát Cửu Long không thả người, kêu bọn họ ở lại đợi điều tra.
Tô Niệm Tinh hiểu rồi.
Cao Đạt đã chết vậy mấy người từ bên ngoài tới như bọn họ cũng dính hiềm nghi. Đồn cảnh sát Cửu Long chắc chắn sẽ không thả cho bọn họ đi.
"Không phải cảnh sát luôn đi theo bọn họ hay sao? Chắc hẳn có thể chứng minh mấy người này trong sạch mà nhỉ?" Tô Niệm Tinh nhanh chóng đưa ra nghi vấn.
"Đi theo cũng vô dụng thôi. Cao Đạt là trúng độc bỏ mình, nếu như hạ độc từ một ngày trước rồi đến ngày hôm sau mới trúng độc, vậy có cảnh sát đi theo cũng không có cách nào cung cấp được bằng chứng ngoại phạm” Trương Chấn Cường nhún vai: "Hơn nữa, buổi tối cũng không có cảnh sát đi theo mà."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, nguồn gốc độc dược này chưa được xác định nên thật sự không có cách nào điều tra ra được nguyên nhân.
Đợi qua một lúc, cô trông thấy .Joshep đi từ bên trong ra, trong tay xách một cái hòm, những người khác đuổi theo đằng sau anh ta và hỏi: "Thời gian tử vong là khi nào? Có phải bị trúng độc không?”
dJoshep không trả lời câu hỏi của mọi người mà còn phải vội trở về giải phẫu tử thi nữa.
Người của đồn cảnh sát nhanh chóng lấy khẩu cung của những vị khách lưu trú tại nông gia lạc này.
Ban ngày Tô Niệm Tinh không ở đây cho nên cô được xếp vào hàng gần cuối, giờ đang nghe mấy người khác thảo luận.
"Tầm mười giờ sáng được phát hiện ra, thời gian tử vong là tâm ba đến bốn giờ sáng, phán đoán sơ bộ của bên pháp y là chết do trúng độc."
Tô Niệm Tinh thở dài.
Tầm giờ này mọi người đều đang ngủ say hết rồi, cũng không có cách nào lấy ra được bằng chứng ngoại phạm.
Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái bóng, vừa ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra lại chính là giám sát Lương: "Anh tới rồi?"
Giám sát Lương thấy cô không hề ngạc nhiên một chút nào cả cũng chỉ gật đầu: "Vụ án này rất khó giải quyết, sir Trân cũng rất chú ý nên điều tạm tôi qua đây giúp phá án."
Nếu không phải đã nghe Joshep nói với mình từ trước thì Tô Niệm Tinh thật sự đã tin lời anh rồi.
Cô lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhưng không vạch trân anh mà lại hỏi: "Anh qua đây từ lúc nào vậy?”
"Vừa tới chưa được bao lâu, mới đến đã nghe nói có người chết, Cao Đạt, đây là một người khác họ."
Câu này là đang nhắc nhở những lời trước đây mà Tô Niệm Tinh đã nói, người chết cũng không phải đều là người mang họ Quách ở Lệ Chi Oa mà còn có một người khác họ như Cao Đạt này nữa.
Mấy người ngoài như Tô Niệm Tinh cũng đang gặp nguy hiểm.
Tô Niệm Tinh gãi đầu, cô rất tiếc mạng nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy.